Cô vẫn còn nhớ như in lúc tới nhà ăn cơm, trước khi đi1, anh đã đè mình vào chân tường, còn... chọc vào cô. Gò má sưng đỏ của cô lộ hẳn ra, hơi đau, và cũng khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Cô không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhất là Thẩm Mộc. Nghe những lời ấy, trái tim Lý Tại Quân run lên.
Có thứ gì đó vừa mềm mại lại vừa kiên cố đánh thẳng vào nỗi lòng cô, khiến cô sinh ra một cảm xúc phức tạp. “Tổng Giám đốc Thẩm, đây ạ.”
Thẩm Mộc cầm lấy xem, thản nhiên “ùm” một tiếng. Anh chỉnh lại cái túi giữ thực phẩm tươi, trong đó đựng một cục đá lạnh. Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy rối rắm và bất đắc dĩ.
<2br>Nếu nói anh xấu xa, đa tình, thì lúc trước anh cũng chỉ yêu đương bình thường, cứu cô mà không hề làm gì cô, chỉ có c7ô nghĩ oan cho anh.
Nhưng nếu nói anh không xấu thì cũng không đúng, anh còn nổi lên phản ứng với cơ thể của cô 7nữa. Lúc này Lý Tại Quân mới nhìn thấy rõ.
Sau khi buộc thắt nút lại, Thẩm Mộc nhìn về phía cô. Phòng hiệu trưởng vẫn đang chờ, hơn nữa cô đã thấy đám Hứa Văn Bân rồi, ai cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô trợn mắt lườm lại, không chịu yếu thế chút nào.
Không đợi Thẩm Mộc nói gì, trợ lý của anh đã nhanh chóng bước tới. Trong tay anh ấy cầm thứ gì đó, chạy tới đưa cho Thẩm Mộc. Nhưng Lý Tại Quân vừa quay mặt đi là anh lại xoay cắm cô lại.
Nét lười biếng phong lưu giữa hai hàng lông mày của anh biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạ thường. Lý Tại Quân không muốn tiếp xúc nhiều với anh, nhưng lại không thể không nhờ vả anh.
Cô cẩn thận ng2ẫm lại, bất kể thế nào, hiện tại cô cũng không nên đôi co với anh, cố gắng đối xử bình tĩnh với anh thì sẽ tốt hơn.
0
Nhưng đứng tại chỗ một lát, cô vẫn mất kiên nhẫn, hỏi: “Được chưa? Chúng ta đứng đây làm gì?” Anh nói thì dễ nghe đấy, nhưng sao cô lại phải tìm anh?
Đàn ông toàn là đồ tồi, cô đã từng dành sự chân thành cho một người đàn ông, nhưng đổi được lại cái gì?