Chẹp, thời buổi này, không sợ kẻ địch giỏi, chỉ sợ đồng đội ngu dốt. Lý Tại Quân mở to mắt ra nhìn.
Giầy tiếp theo, cô thấy Thẩm Mộc vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay thon dài, đi thẳng về phía tên người yêu cũ của cô. Bà ta nói xong, trợ lý nhìn thoáng qua Thẩm Mộc.
Đúng là Lý Tại Quân đ2ã có hành vi cố ý gây thương tích, hiện tại rút đơn kiện là lựa chọn tốt nhất cho cô, nhưng như thế vẫn hời cho bọn họ quá. Bây giờ mọ1i người rất ghét những kẻ cậy thế ô dù, nếu chuyện này bị tung lên mạng, nước bọt của cộng đồng mạng có thể nhấn chìm bọn họ.
Người 2phụ nữ trung niên tức đến mức tím tái mặt mày, đầu óc choáng váng, sắp không đứng vững nổi nữa. Cuối cùng, bà ta chỉ về phía Lý Tại Quân, hí7t một hơi thật sâu, nói: “Nhưng cô đánh người vẫn là không đúng. Thể này đi, chúng tôi không chấp chuyện cô đánh con gái chúng tôi nữa, coi 7như chúng ta hòa nhau, cô cũng khỏi phải cáo ra tòa.” Lúc này,0 hiệu trưởng nghiêm giọng quát lên với Hứa Văn Bân: “Hai em lập tức viết bản kiểm điểm, xin lỗi Lý Tại Quân trước mặt thầy trò cả trường. Ngoài ra, sai lầm này của hai em sẽ bị ghi lại, ở lại trường xem xét thêm, không được tốt nghiệp!”
Lý Tại Quân biết đây là cách giải quyết tốt nhất rồi, nhưng cô vẫn chưa hả giận. Mấy người hiệu trưởng hoàn hồn lại, vội vàng tới ngăn cản.
Lồng ngực của Thẩm Mộc phập phồng dữ dội. Anh nhìn Hứa Văn Bân, không còn sự bình tĩnh lúc đầu nữa, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác, phun ra một câu: “Đẩm này là do tôi đánh, nếu muốn tìm tôi tính sổ thì cứ việc tới.” Kể từ lúc chào đời đến giờ, ngoài anh Lục Kiêu lúc nhỏ, chưa có một người đàn ông nào đứng ra vì cô như thế. Đến giờ phút này, cô bỗng cảm thấy những gì khiến cô phẫn nộ không còn quan trọng nữa.
Bất kể là cái tên người yêu cũ, hay là việc hắn đặt điều vu oan cho cô... Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Thẩm Mộc đánh Hứa Văn Bân bay đi, răng cũng rơi mất mấy cái.
Bạn gái của hắn hoảng sợ hét chói tai. “Vậy là được rồi.”
Thản nhiên nói xong mấy chữ đó, anh đột nhiên cởi áo vest ra, ném lên người Lý Tại Quân. Đúng lúc này, cô nghe thấy Thẩm Mộc chậm rãi nói một câu: “Hiệu trưởng, hiện tại cháu nhà tôi không sao rồi chứ?”
Hiệu trưởng sửng sốt, gật đầu theo bản năng. Bởi vì trong lòng cô đã hoàn toàn buông bỏ hẳn rồi.