Lý Tại Quân tức đỏ cả mặt, vừa xấu hổ vừa lúng túng, không ngờ anh lại dám bẫy mình như thế.
Cô vươn tay ra định đánh 1anh, nhưng anh không hề né tránh, chỉ khẽ mỉm cười. Lý Tại Quân mím môi, lấy ví tiền trong tủi hậu ra, nhét tấm danh thiếp vào.
Thẩm Mộc thì chẳng có ý nghĩa gì đâu, nhưng trông có vẻ tấm danh thiếp này cũng đáng mấy đồng tiền đó.
Thẩm Mộc mở cửa xe, lên xe là lập tức nới lỏng cà vạt ra, khẽ nhắm đôi mắt lại. Anh vẫy tay mà không quay đầu lại, nói một câu: “Tôi có việc, hôm nay đi trước đây. Có gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Mộc vừa dứt lời, trợ lý lập tức đi tới, cười đưa một tấm danh thiếp màu vàng cho Lý Tại Quân.
“Đây là số điện thoại của Tổng Giám đốc Thẩm, có việc gì thì cô Lý cứ gọi cho anh ấy là được.” Bắt gặp ánh mắt của anh, trái ti7m Lý Tại Quân đập hẫng một nhịp.
Cô từ từ rút tay mình về, buông thõng bên cạnh người, những ngón tay lại có vào, bầu vào lòng bàn t2ay.
Cô dời tầm mắt, đột nhiên không biết nói gì. Lý Tại Quân cầm tấm danh thiếp ấy, bỗng cảm thấy đầu ngón tay nóng lên.
Chuyện này đã giải quyết xong rồi, cũng không còn cơ hội gọi anh tới trường nữa, vậy nên cô cũng không cần tìm anh làm gì.
Thế nên đối với cô, tấm danh thiếp này chẳng có ý nghĩa gì cả. Sao, sao tự nhiên Thẩm Mộc lại nhìn cô như thế?
Cô làm sao à?
<0br>Lý Tại Quân không nhìn anh, nhưng vẫn cảm thấy anh vẫn chưa rời mắt khỏi người mình, hơn nữa còn nóng bỏng hơn, khiến cô mất tự nhiên.
Đúng là lớn tuổi rồi có khác, khó đoán thật. “Anh còn cười, còn cười nữa...”
Nắm đấm nhỏ của Lý Tại Quân đánh vào ngự2c và vai Thẩm Mộc, những đánh được mấy cái, cô bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn cô. Không biết từ 7khi nào, ánh mắt mang theo ý cười đó trở nên thâm trầm, khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì. “Tổng Giám đốc Thẩm, bây giờ chúng ta đi đâu, về công ty à?”
Thẩm Mộc: “Không thì còn đi đâu nữa?”
Không biết là anh đang hỏi người khác hay hỏi chính mình nữa,