Nhưng hôm nay, trong lúc công ty bọn họ đang chuẩn bị tổ chức một cuộc họ1p, Thẩm Mộc nhận được một cuộc điện thoại, sau đó anh lập tức quyết định tạm hoãn cuộc họp ấy lại, mới có những chuyện vừa rồi.
Trong gư2ơng chiếu hậu phản chiếu bóng dáng của một người đàn ông. Anh ngồi ở hàng ghế sau, ngửa đầu uống nước ừng ực, yết hầu nhấp nhô. Trong xe, trợ lý Ngô vừa lái xe, vừa cười hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm, anh thấy cô Lý thế nào?”
Nghe vậy, Thẩm Mộc hơi ngẩn ra: “Thế nào là sao?”
Trợ lý Ngô: “Theo anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh quan tâm một cô gái như thế.” Vì tác đ7ộng của cơ bắp, làn da màu bánh mật của anh hơi căng lên, đường cong trên cằm càng thêm trơn tru và hoàn mỹ.
Có vẻ như anh rất khát, uốn7g một hơi hơn nửa chai. Uống xong, trợ lý tưởng là anh sẽ đổi ý, ai ngờ anh vẫn nói: “Đi thôi, lái xe về công ty, tiếp tục cuộc họp.”
Tr2ợ lý Ngô: “...” Nhưng anh nói xong, trợ lý lại nghiêm túc nói một câu: “Những Tổng Giám đốc Thẩm, chẳng lẽ đến tuổi này rồi mà anh vẫn còn muốn chơi sao? Bố anh thúc giục anh kết hôn lâu lắm rồi đấy.”
Thẩm Mộc bực quá hóa cười. Đầu lưỡi của anh lướt qua hàm răng một lượt, dở khóc dở cười nói: “Tôi nói này Tiểu Ngô, cái gì gọi là 'đến tuổi này rồi”? Tôi mới hai mươi tám, già lắm sao?”
Gì đây? Sao bây giờ anh cũng để ý đến việc người khác nói tới tuổi tác của mình vậy?
“Tổng Giám đốc Thẩm, anh cũng chơi chán rồi, sắp đến lúc kết hôn, sao em của anh Lục lại không được?”
Cuối cùng, trợ lý Ngô lại bồi thêm một câu: “Anh thấy đấy, cô bé ấy nghiêm túc với tình yêu như vậy, còn những cô bạn gái trước của anh chỉ thích...” tiên của anh.
“Được rồi được rồi, dừng lại ngay, lo lái xe của cậu đi.”
Trợ lý Ngô nhướng mày không nói gì nữa, chăm chú lái xe. Thẩm Mộc dựa vào ghế, giơ tay day day hai bên trán nhức nhối, đầu óc rối như tơ vò.