Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 580: Chương 583



Hắn chụp ảnh khỏa thân của cô bao giờ? Đó là điều không thể nào!

Cô chưa từng quan hệ với hắn một lần nào cả.

Hứa Văn Bân cười lạnh 1một tiếng, lấy điện thoại ra rồi đưa một bức ảnh cho cô xem. “Bop!”

Không đợi hắn nói xong, Lý Tại Quân đã giáng một cái bạt tai vào mặt hắn.

Những ngôn từ kinh tởm mà hắn nói ra khiến cô buồn nôn.
Người trong ảnh đúng là cô, nhưng cô hoàn toàn không nhớ mình như thế trước mặt hắn bao giờ.

Cũng không có khả năng đó.
Hôm ấy tỉnh lại, cô vẫn còn nguyên vẹn, trên người còn có dấu vết nôn mửa.

Hắn còn không thèm lau cho cô nữa.
Chẳng lẽ đêm đó thật sự...

Lúc này, Hứa Văn Bân cười lạnh một tiếng: “Tôi và cô yêu nhau lâu như thế, cứ tưởng rằng cô là một nữ sinh bình thường thật. Chẳng trách cô không chịu lên giường với tôi, chắc là sợ tôi phát hiện ra cô mất trinh rồi chứ gì?”

Nói đến đây, hắn dừng lại giây lát, nụ cười càng thêm dữ tợn: “Còn cả cái thằng tự xưng là bố cô nữa, hắn là bố nuôi có đúng không? Sao rồi, làm bố.”
Lúc này, Hứa Văn Bân cũng cáu tiết, hắn định động tay động chân với cô, nhưng bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đen đi về phía bọn họ.

Hứa Văn Bân khựng lại, không dám ra tay nữa. Cuối cùng, hằn hừ lạnh một tiếng, buông lời uy hiếp: “Tóm lại cô liệu mà làm. Nếu không cho tôi số tiền ấy, tôi sẽ không chỉ gửi cho bổ nuôi cô, để hắn biết cô đã bị tối chơi rồi, mà còn gửi cho tất cả sinh viên trong trường. Cô hủy hoại cuộc đời tôi, tôi cũng sẽ hủy hoại đời cô, sẽ bám lấy cô như một âm hồn...”

Những lời nói ấy khiến Lý Tại Quân tức đến mức run rẩy.
Thấy người phụ nữ áo đen kia sắp tới gần, hắn lập tức xoay người đi ngay.

Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vọng tới từ phía sau: “Súc sinh, mày đứng lại cho bà!”

Người đang gầm thét chính là Ôn Huyền.
Vừa rồi ngồi trong xe, thấy Lý Tại Quân vẫn chưa ra, cố định xuống xe xem sao thì lại phát hiện ra cô ấy bị chặn lại ở đây.

Nghe thấy tiếng hét ấy, Hứa Văn Bân co cẳng chạy mất.

Thấy hắn nhát chết như thế, Ôn Huyền cởi giày ra ném...

“Mẹ kiếp, thằng khốn, có giỏi thì đừng chạy!”