Lý Tại Quân siết chặt nắ1m đấm, vừa đau lòng vừa ngột ngạt, gần như muốn nghẹt thở. Đúng là loại trơ trẽn!
Trước kia cô bị mù mời thích hắn ta. Ôn Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Chị gọi phần chị thôi thì sao được, còn một người nữa sẽ tới.”
Nghe vậy, Lý Tại Quân giật mình, sắc mặt công tái hơn: “Chắc, chắc không phải là anh em đấy chứ?” Ôn Huyền không khỏi cạn lời: “Nhìn em sợ chưa kìa. Anh em sẽ ăn thịt em chắc?”
Lúc này cô mới nói: “Không phải anh ấy, là anh Thẩm của em.” Cũng bởi Lý Tại Quân sợ người nhà biết, vậy nên cô mới làm phiền Thẩm Mộc.
Dù sao cô cũng vượt mặt Lục Kiêu, nhờ bạn anh giúp đỡ, anh mà biết thì sẽ tức điên lên cho mà coi. Nhưng cô cũng hết cách rồi, tóm lại cũng vì giúp em họ cả. Biết Thẩm Mộc sẽ tới, Lý Tại Quân càng không giữ được bình tĩnh. Ôn Huyền biết không thể giải quyết một cách lỗ mãng được, bọn họ phải bình tĩnh bàn bạc thật kỹ.
Tạm thời phải khiến đối phương yên tâm, không để hắn tung ảnh ra. Cô gằn giọng mắng một câu, sau đó hít vào thở ra một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại. “Em đừng sợ, đ0ã có chị ở đây rồi, cứ xem chị làm thịt thằng đó!”
Không thể để mặc loại người đó muốn làm gì thì làm được! Ôn Huyền không đưa Lý Tại Quân về nhà, mà tới một quán trà.
Cô tới đây chủ yếu là bởi vì khung cảnh nơi này yên tĩnh và thanh lịch, còn có những món ăn nhẹ tinh xảo, thích hợp để thả lỏng tâm trạng. Trên thế giới này, những loại tiểu nhân xuất hiện đều là do người ta nhún nhường, cứ nghĩ làm xong là xong.
Sắc mặt của Lý Tại Quân vẫn rất khó coi, bởi vì đêm ấy cố uống say bí tỉ, hoàn toàn không nhớ gì cả. Đã thể Hứa Văn Bân còn nói sẽ gửi ảnh cho Thẩm Mộc...
Cô bất giác siết chặt bàn tay. Nghe7 Lý Tại Quân kể lại mọi chuyện, ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội trong lòng Ôn Huyền.
“Khốn kiếp, tên khốn chết tiệt 2đó!” Cô nàng cúi đầu xuống, vẻ mặt uể oải, không có chút sức sống nào.
Nhưng cũng phải thôi, dù chuyện này xảy ra với ai thì người đó cũng không thể vui nổi. Ôn Huyền đưa thực đơn cho Lý Tại Quân: “Em xem muốn ăn gì thì gọi đi.”
Lý Tại Quân nhỏ giọng nói: “Không cần gọi đâu ạ, em không đói. Chị cứ gọi phần chị là được.” Mặt cô trắng bệch, lắp bắp hỏi: “Anh, anh ấy tới làm gì?” Cô không muốn anh biết chuyện đó, nhất là vụ ánh khỏa thân ấy.