Thực ra, báo cảnh sát là cách giải q2uyết tốt nhất. Mặc dù người bên cảnh sát sẽ biết, nhưng loại rác rưởi ấy chính là khối u ác tính của xã hội, không thể chịu khuất phục trước hắn được7. Hắn có thể tống tiền lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai và nhiều lần tiếp nữa. Nói đoạn, Ôn Huyền lại nhìn về phía Lý Tại Quân: “Tiểu Quân, em mau chào anh Thẩm đi.” Nghe vậy, Lý Tại Quân mới ngước mắt lên, sau đó nhanh chóng cụp xuống, nhỏ giọng nói: “Em chào anh Thẩm.”
Thẩm Mộc mặc vest tới đây, có vẻ như anh mới tan làm xong, từ công ty tới thằng đây luôn. Một người là Ôn0 Huyền, người còn lại là, ừm, cô con gái hung dữ như mèo hoang của anh, Lý Tại Quân.
Thấy Thẩm Mộc tới, Ôn Huyền nở nụ cười nhẹ: “Tổng Giám đốc Thẩm tới rồi. Lần này cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhờ thế mà Tiểu Quân nhà chúng tôi mới trút được cơn giận.” Anh cởi áo vest ra treo lên giá, vừa xắn tay áo lên vừa đi tới.
Khi lại gần, anh mỉm cười xoa đầu Lý Tại Quân, trong sự nhã nhặn lại mang theo nét hờ hững xuềnh xoàng: “Khách sáo với tôi làm gì.” Sau đó, anh nhìn về phía Ôn Huyền: “Chị dâu, tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi. Vả lại, Tiểu Quân là em của Lục Kiêu, tất nhiên cũng là em tôi, con bé gặp chuyện, làm sao mà tôi khoanh tay đứng nhìn được.”
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Lý Tại Quân, dáng vẻ rất tự nhiên. Nhưng mà cũng đúng, anh muốn ngồi cạnh chị dâu thì cũng phải xem anh họ cô có đồng ý hay không.
Có điều đúng như suy nghĩ của cô, tất cả những gì anh làm đều là bởi vì cô là em của Lục Kiêu. Anh cũng chỉ coi cô là em gái thôi.
Thức ăn bọn họ gọi được bưng lên. Đồ ăn ở đây toàn là món chay tinh xảo, mặc dù không có thật, nhưng vẫn khá là ngon.