Sau đó, cô nhìn Thẩm Mộc và Lý Tại Quân, gượng cười nói: “Hai người chờ tkôi một lát, anh ấy gọi điện thoại cho tôi.” “Anh ấy” ở đây đương nhiên là Lục Kiêu rồi. Ôn Huyền đi nghe điện thoại.
Lúc này, bên ngoài hội quán phòng trà. Huống chi còn là nhân lúc cô say rượu nữa.
Lý Tại Quân: “...” Thực ra vừa rồi ăn cơm, Lục Kiêu đã gửi ticn nhắn cho cô, hỏi có bao giờ về, có cần anh đi đón không.
Lúc đầu cô nói với anh là mình đi ăn cơm với người của Hiệp hội Bảo hộ aĐộng vật, mọi người tiện thể bàn về kế hoạch quay chụp và hành trình cụ thể. Quanh đây chỉ còn hội quán này sáng đèn. Mặc dù người đi bộ trên con đường đằng trước hội quán khá ít, nhưng bên ngoài lại đổ toàn những chiếc xe sang trọng đắt giá.
Có hai người đang đứng trước cửa hội quán. Lý Tại Quân cúi đầu, đá hòn đá trên mặt đất. Thẩm Mộc đặt hai tay trong túi quần, dáng người cao lớn thẳng tắp. Thấy anh ngập ngừng mãi, cô khẽ nắm tay lại, mím môi nói: “Sao hả? Có phải anh cảm thấy tôi là một cô gái hư hỏng không?”
Nghe cô nói vậy, Thẩm Mộc hơi sững người. Lúc có Ôn Huyền còn đỡ, nhưng bây giờ cô đi rồi, xung quanh yên tĩnh khác lạ, đến mức Lý Tại Quân có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh,
Không hiểu sao bầu không khí lại trở nên là lạ. Sau đó, cô thấy anh đột nhiên tới gần, nâng cằm cô lên, nghiêm túc hỏi: “Hư hỏng? Dựa vào đầu mà nói như thế? Sao cô có thể nghĩ như thế?”
Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nếu thật sự bị chụp ảnh, vậy thì người bị tổn thương là cô, người bị uy hiếp cũng là cô, kẻ xấu là người yêu cũ của cô, liên quan gì tới cô?” Cô vừa quay mặt nhìn dãy trúc ở ven đường, giọng nói của Thẩm Mộc bỗng vang lên bên cạnh: “Tiểu Quân, chuyện ảnh khỏa thân...”
Lý Tại Quân căng thẳng, hơi thở khựng lại. Lúc ấy cũng sắp về rồi, vậy nên cô không nhắn lại cho anh, ai ngờ anh lại gọi điện thoại tới.
Tự nhiên Ôn Huyền lại có cảm giác tội lỗi, như thể mình đi chè chén bên ngoài, còn Đội trưởng Lục hiền lành đảm đang ở nhà vất vả mong ngóng cô...