Những bọn họ đâu biết chân tướng sự việc là như thế nào1, đầu thèm quan tâm những lời bình luận ấy sẽ mang đến tổn thương lớn lao thế nào cho cô. “Cho dù từng xảy ra chuyện đó thật thì cô cũng phải biết rằng, những chuyện đó không thể định nghĩa con người cô, mà sẽ trở thành kinh nghiệm sống của cô.” Nhờ đó mà sau này cô sẽ biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, đó mới là bản chất của sự “trải đời”.
Nghe những lời anh nói, nỗi lòng cô lại hơi rung động. Nhìn cảnh ấy, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm.
Lý Tại Quân không muốn để anh nhìn thấy2 sự yếu ớt của mình, đang định xoay người đi thì cổ tay bỗng bị giữ chặt lại, cằm cũng bị nâng lên. Anh nói những lời ấy rất chậm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô không chớp mắt.
Lý Tại Quân: “...“. Chỉ riêng chứng cứ giả đăng 2trên diễn đàn trường học đã khiến cô bị công kích mọi mặt rồi. Không cần nghĩ cũng biết, chuyện “ảnh khỏa thân” mà bị lộ ra th7ì cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất.
Thẩm Mộc thấy mắt cô ướt nhòe, bàn tay nắm chặt, dù rất cố gắng kìm nén, nhưng nước 7mắt vẫn trào ra khóe mi. Lòng bàn tay của anh vuốt nhẹ trên gò má cô, nóng đến mức cô không phân biệt được đó là nhiệt độ từ bàn tay anh, hay là nước mắt của mình.
Hành động tiếp xúc thân mật như thế khiến Lý Tại Quân ngượng ngùng, vành tai nóng lên. Dù sao, anh cũng là bạn của anh họ cô. Lông mi của cô vẫn còn ươn ướt, nhìn anh mà ngỡ như mình gặp ảo giác.
Sao cô lại cảm thấy, trong cặp mắt của anh có thêm một vài thứ mà cô không nhìn thấy được làm cô khó nắm bắt thế nhỉ? Cô thấy anh nghiệm0 mặt, mím môi, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, lau nước mắt cho cô.
Giọng nói của anh không còn cợt nhả như trước, ngược lại còn rất nghiêm túc. Quả nhiên, anh là một người đàn ông từng trải, bình tĩnh chín chắn, cách nhìn nhận về mọi chuyện cũng lý trí và tường tận hơn cô nhiều.
“Ngoan nào, đừng buồn nữa. Tên đó không đáng để cô buồn đâu.”