Lý Tại Quân ngẩn ra. Dứt lời, Ôn Huyền cũng chào hỏi Thẩm Mộc, hẹn ngày mai gặp lại.
Kế hoạch của bọn họ được diễn ra vào ngày mai, cô cũng sắp phải đi rồi, vậy nên phải giải quyết triệt để. Bàn tay cô nắm chặt, không biết phải nhìn vào đầu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Ôn Huyền vội vàng đi tới, không để ý quá nhiều. Cô kéo tay Lý Tại Quân đi về phía để xe: “Chào anh Thẩm đi, chúng ta phải về mau, anh em đang giận rồi.” Những lời nói của anh đã làm xáo trộn nỗi lòng của cô.
Rốt cuộc anh nói thế là có ý gì? Cơ thể Lý Tại Quân dần dần cứng lại sau khi nghe những lời ấy.
Cô cứ ngơ ngác nhìn anh. G7iọng nói của anh vang lên bên tai cô rất rõ, nhưng đầu óc cô lại rối loạn hết cả lên. Rõ ràng đã đi học nhiều năm thế rồi, nhưng giây phú2t ấy, cô lại chẳng hiểu gì cả. Hai tay anh đút trong túi quần u. Lúc xe đi qua, anh mới giơ tay lên vẫy, khóe môi cong lên, tạo thành một độ cong lười biếng nhưng lại rất cuốn hút.
Lý Tại Quân ngồi trên ghế lái phụ, nhìn anh ở ngoài xe. Thấy anh cũng nhìn mình, cô vô thức quay đầu đi. Tay cô nắm chặt dây an toàn, không dám nhìn anh nữa.
Đầu óc cô đang rất rối bời. Lúc này, Ôn Huyền nghe điện thoại của Lục Kiêu xong và quay trở lại.
Nghe thấy tiếng bước 0chân, Lý Tại Quân cuống quýt đẩy anh ra rồi quay người đi, lồng ngực phập phồng dữ dội. Người đàn ông “có lẽ lớn tuổi, nhưng chín chắn biết thương người” mà anh nói tới là ai?
Mấy câu nói đó rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ anh...
Không!
Không biết nghĩ tới khả năng nào đó, Lý Tại Quân nín thở.