Lục Kiêu bước tới hỏi: “Đưa co1n bé tới trường xong thì em đi đâu?”
“Thì tới Hiệp hội Bảo hộ Động vật chứ đi đầu.” Nói đến đây, cô dừng lại giây lát rồi mới tiếp l2ời: “Cấp trên nói vệ sĩ của em tới rồi, bảo em đi gặp bọn họ, làm quen với nhau trước.” Có phải cô có ch0uyện gì giấu anh hay không?
Còn trốn tránh anh nữa.
Trước kia mỗi lúc ra ngoài, cô luôn mè nheo đòi anh ôm hôn, bây giờ lại đi mà không thèm ngoái đầu lại. Sao mới kết hôn không lâu, mà anh đã bị bỏ rơi rồi?
Có một con đường vô cùng quen thuộc với Lý Tại Quân, đó là con đường mà Hứa Văn Bân nhất định phải đi hằng ngày để tới trường.
Mặc dù điều kiện gia đình hắn không tốt, nhưng luôn tiêu xài hoang phí, thuê một căn nhà một tháng mấy ngàn tệ. Ven đường có không ít ngõ lớn ngõ nhỏ, thỉnh thoảng lại có mấy sinh viên đi qua.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện.
Hắn đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, rảo bước thật nhanh, dường như sợ người khác nhận ra mình. Dù sao, rất nhiều người biết Hứa Văn Bân, hơn nữa còn trải qua chuyện đó, hắn trở thành một vai hề tự biên tự diễn, một gã sinh viên đặt điều vu khống người khác, đạo đức suy đồi.
Nhưng dù là thế, hôm nay hắn vẫn phải tới trường, muốn uy hiếp Lý Tại Quân thêm để cô mau chóng đưa tiền cho hắn.
Yêu nhau lâu như vậy mà Lý Tại Quân chỉ đưa cho hắn được mấy đồng tiền làm thêm, nhưng hắn không quên hôm đó người giám hộ của cô lái chiếc Maybach phiên bản giới hạn trị giá hàng chục triệu tới. Đó cũng không phải là nói dối, nghe nói có h7ai vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.
Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của Lục Kiêu trở nên sâu hơn.
Anh không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.7 Tiên mà cô đưa cho hắn lúc trước là đuổi ăn mày sao?!
Đòi năm triệu còn ít ấy chứ!
Nhưng Hứa Văn Bân không ngờ rằng vừa đi tới khúc cua ở đầu đường, hắn đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ở đó. Hắn hối hận vì lúc trước không cưỡng ép Lý Tại Quân.
Bây giờ thì hay rồi, chưa biết chừng đã bị “ông bố” kia chơi rồi cũng nên.
“Sao hả? Cô người yêu cũ ngoan ngoãn, chuẩn bị tiền xong rồi à?”