“Bây giờ xóa được chưa?” Cô hỏi.
Nhưng vừa dứt lời1, Hứa Văn Bân bỗng cười một tiếng, vỗ tấm thẻ trong tay, âm trầm nói với cô: “Tôi muốn hỏi cô một câu, có phải cố lên giườ2ng với ông bố nuôi đó rồi không? Nếu không thì sao lại có nhiều tiền như thế?” Còn chưa nói hết câu, một bóng người đã lao ra từ trong chi0ếc xe bên cạnh, đấm thẳng vào mặt hắn, lôi hồn vào trong một cái ngõ.
Ngay sau đó, lại có một bóng người mặc áo đen lao vào.
Lý Tại Quân đứng im ở đầu ngõ. “Đồ trơ trẽn!”
Lý Tại Quân 7nổi giận, nhìn chằm chằm vào hẳn.
Nụ cười trên mặt Hứa Văn Bân cực kỳ gian trả: “Trơ trẽn thì sao? Tôi còn đang ng7hĩ, nếu không xóa ảnh thì liệu cô có đưa tôi thêm năm triệu nữa không. Năm triệu cuối cùng thôi, mọi thêm ít tiền của hắn 2cho tôi, nhất định tôi sẽ không gửi ảnh cho hắn... A!” Hắn bị người ta túm cổ áo đấm tới tấp.
Người đang đánh hắn chính là Thẩm Mộc, còn cô gái mặc áo đen chính là chị dâu của cô.
Bọn họ đeo mặt nạ hình ma quỷ, ấn Hứa Văn Bân xuống nền cho hắn một trận nhừ tử. Tất cả đã kết thúc rồi, cô không muốn thấy tên rác rưởi đó một lần nào nữa.
Lúc này, Thẩm Mộc lục tìm được điện thoại trên người hắn.
Thấy thế, hơi thở của Lý Tại Quân trở nên dồn dập, không nhịn được xông vào. Còn Thẩm Mộc, sau khi lấy được điện thoại, anh túm tóc Hứa Văn Bân, mở khóa bằng cách nhận diện khuôn mặt. Điện thoại mở khóa, anh vào thắng album ảnh.
Vừa mở ra, đập vào mắt anh là mấy bức ảnh “khỏa thân” ấy.
Đúng là khỏa thân thật, trên người không mặc gì cả.