Ôn Huyền còn đang đạp Hứa Văn Bàn, uy hiếp hỏi hẳn có dám tới kiếm chuyện với Lý Tại Qukân nữa không. đầu ngõ có hai lối rẽ.
Ôn Huyền vội vàng nói: “Chúng ta chia nhau ra, hai người đi bên phải, tôi đi bên trái.” Cảnh sát giao thông đang đuổi theo bọn họ lấy bộ đàm ra nói gì đó.
Đến đầu ngõ, Ôn Huyền quẹo sang bên trái, còn Thẩm Mộc và Lý Tại Quân chạy sang bên phải. Hứa Văn Bân nằm ôm đầu trên mặt đất, hắn tru tréo lên: “Tôi không dám, không dám nữa!”
Lý Tại Quân nhìn cThẩm Mộc, Thẩm Mộc cũng nhìn cô, trong lòng cô dâng lên vô vàn cảm xúc. đầu ngõ, một cảnh sát giao thông nhìn thấy cảnh bên trong, lập tức hô lên rồi nhảy xuống xe máy. Ôn Huyền trố mắt ra. Thẩm Mộc cũng hoàn hồn lại, kéo cổ tay Lý Tại Quân chạy đi: “Chạy mau!”
Ba người bỏ lại Hứa Văn Bân, nhanh chân bỏ chạy. Cô thở hổn hển, rốt cuộc cũng chạy ra tới đầu ngõ, đang định ngoặt về một phía thì đột nhiên phanh lại.
Đáy lòng bồn chồn thấp thỏm, bởi vì đằng trước có một cảnh sát giao thông đang lái xe máy chặn đường đi của cô. Tim Ôn Huyền đập thình thịch. Chết thật, vốn có chỉ định dạy cho tên khốn này một bài học, sau đó báo cảnh sát riêng, ai ngờ lại bị cảnh sát giao thông bắt gặp.
Mái tóc ngắn của Lý Tại Quân bị gió thổi tung. Cô nhìn bóng người đang kéo cổ tay mình chạy trốn, không biết là bởi vì bị cảnh sát đuổi hay là vì điều gì khác, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp. Nếu bị chụp được thật, vậy thì cơ thể cô cũng bị nhìn athấy rồi.
Cô cúi đầu xuống, sắc mặt hơi tái. Sau khi rẽ sang trái, đằng trước có một lối ra nữa. Bên ngoài dòng người tấp nập, xe cộ lướt qua.
Ôn Huyền chạy nhanh hơn, chỉ cảm thấy chạy qua giao lộ này là sẽ an toàn. Sao cô lại xui xẻo như thế cơ chứ!
Lúc này, hai cảnh sát giao thông đằng sau cũng đuổi kịp, thở hồng hộc nói: “Chạy, chạy tiếp đi! Cô mà chạy nữa là chống đối người thi hành công vụ! Bây giờ theo chúng tôi về đội ngay!”
“Đúng thế, con gái lớn như thể còn tổ chức đánh hội đồng, còn ra dáng con gái chút nào không! Gọi điện thoại bảo người nhà cô tới đội của chúng tôi đi!”