Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 59: Tình thế bất ngờ!



Gã hung tợn nhìn Tang Niên, không thể kìm nén được cơn tức, chửi mắng: “Thằng chó, bố mày phải giết mày!”

Nhưng dườn1g như Tang Niên đã quá quen với chuyện ấy rồi, như thể không nghe thấy những lời đó, cậu nói với đại ca của bọn họ qua tai 2nghe: “Đại ca, người này đã bị...”

“Không ổn! Hướng quốc lộ phía đông vẫn còn một tên nữa!”. Lục Kiêu đang ở trên tầng hai nhìn tội phạm bị bắt thành công, vừa mới 0nhìn sang hướng khác thì lập tức thấy cách đó khoảng mười mét, một người đàn ông đang lao về phía phía đường quốc lộ.

Nhìn thấy tình huống bất ngờ ở đằng trước, sắc mặt tên đó thay đổi hẳn, vội vàng quay đầu chạy đi mất.

Vừa chạy, gã vừa nhanh tay lấy điện thoại ra, dường như đang gửi tin nhắn gì đó.
Một ông lão bị gã đẩy ngã một cách thô bạo, nhìn thấy người bên cạnh sắp giẫm lên, Lục Kiêu vội vàng bước tới ngăn lại.

Có điều đợi đến khi anh tiếp tục đuổi theo, người kia đã chạy tới đường quốc lộ rồi.

Đó là con đường quốc lộ dẫn tới nơi khác, xe cộ rất hay qua lại.
Tang Niên đột 7nhiên bị giọng nói nghiêm nghị ấy ngắt lời, và còn không kịp kinh ngạc, chỉ một giây sau đã nhìn thấy một bóng người trực t7iếp nhảy xuống từ ban công tầng hai cách đó không xa, sau đó nhanh chóng

phóng về phía đường quốc lộ!

Không2 phải đại ca của bọn họ thì là ai được nữa!
Xe đã lăn bánh rồi.

Gã vội vàng đi vào bên trong, đẩy người kia ra và nhìn xuyên qua cửa sổ xe buýt, bên ngoài không có ai cả.

Hoàn toàn không có ai đuổi theo, bây giờ gã mới như quả bóng bay xì hơi, ngồi xụi lơ trên ghế.
Tay Lục Kiêu chống vào ban công, thả người nhảy xuống rồi nhanh chóng đuổi theo.

Mà người đàn ông kia vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, kết quả nhìn thấy trong đám đông có người đang đuổi theo mình, sợ tới mức vắt chân lên chạy thục mạng.

Đụng ngã người trước mặt, lật đổ xe bán hàng, bất chấp lao về phía đường quốc lộ.
Gã thở hổn hển, người đằng sau đuổi theo khiến chân gã như sắp gãy tới nơi rồi.

Nhưng gã cũng chẳng thèm quan tâm tới đôi chân bủn rủn của mình, đánh mắt nhìn ra phía sau, xem người kia có còn đuổi theo hay không.

Có điều vì có người mới lên xe, lại đang nhét hành lý lên trên kệ để đồ, vừa hay chặn mất tầm mắt của gã.
Một tay khác mượn lực trèo lên trần xe buýt, lực cánh tay anh rất lớn, cơ thể nhanh chóng nhảy lên phía trên.

Những động tác liền mạch, gọn gàng linh hoạt, chỉ diễn ra trong tích tắc đối với người từng là bộ đội đặc chủng như anh, chuyện đó hoàn toàn không tốn sức chút nào!

Trong tai nghe bluetooth truyền đến giọng của Tang Niên, có điều tín hiệu không được tốt cho lắm nên cứ rè rè: “Đại ca, anh đang ở đâu vậy đại ca?”

Một tay Lục Kiêu bắt lấy cửa sổ trên trần xe buýt, khuyu một đầu gối ngồi ở đó, trầm giọng nói: “Các cậu cứ đưa người kia về thẩm vấn trước đi, tôi đã đuổi kịp tên chạy về phía này rồi, đừng lo, tôi đi thăm dò hang ổ