1
Nào ngờ Lý Tại Quân lại hất tay anh ra, cúi đầu gằn giọng nói: “Đừng chạm vào tôi!”
Vừa nói, cô vừa cựa quậy cánh tay2, không muốn kề gần sát với anh.
Cô giận rồi. Đôi mắt phượng của Thẩm Mộc lấp lóe, anh đã nhận ra điều ấy.
Lúc này, Lý Tại Quân định tới ven đường bắt xe.
Nhưng mới đi qua Thẩm Mộc được hai bước thì tay cô lại b2ị anh kéo lại.
Tên khốn!
Anh như vậy có khác nào lưu manh chứ hả? “Cô đi đầu?!” Thẩm Mộc hỏi.
Cơn tức trong người Lý Tại Quân càng bùng lên dữ dội hơn. Cô lại hất t0ay anh ra, lớn tiếng nói: “Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh? Tôi muốn về nhà, tôi muốn tới trường, muốn ở một mình, tóm lại là không muốn đi cùng anh nữa!”
Một cảm xúc nào đó dâng lên và nhấn chìm cô, khiến mũi cô cay xè, tự nhiên lại muốn khóc. Nói đến cầu cuối cùng, chính anh cũng rất bất đắc dĩ.
Vốn anh không định nói ra sớm như thế, cũng không định phát triển nhanh đến vậy, sợ cô không chấp nhận. Dù sao, cô cũng mới thoát khỏi một tên cặn bã, chưa buông bỏ sự phòng bị với đàn ông.
Lý Tại Quân nghe những lời ấy: “...”
Lần này, cô đã hoàn toàn hiểu ý của anh, không có gì phải băn khoăn nữa.
Thế nhưng, chính điều ấy cũng khiến cô chấn động không thôi, làm cô cảm thấy... không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ, anh thích cô sao...
Lông mi của Lý Tại Quân run run, chỉ cảm thấy khắp người nóng bỏng, nhiệt độ lan ra khắp làn da, dường như đến cả không khí cũng sắp bốc hơi.