Chuông đ1iện thoại vang lên. Một lát sau, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “A lô, ai vậy?”
Ôn Huyền lí nhí2 nói một tiếng: “Em.” Trái tim Ôn Huyền run lên, trong lòng bất an và hốt hoảng.
Lục Kiêu... 2giận thật rồi thì phải...
Cô sắp ra nước ngoài rồi, đang là thời điểm mấu chốt thì lại xảy ra chuyện này. Mặc dù cô 0mới tới nơi này lần đầu thôi, nhưng cô là vợ của anh, như thể chắc chắn sẽ làm mất mặt anh. Không biết qua bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện. Anh mặc chiếc áo khoác đen, dáng vẻ vội vàng, nhìn qua cũng biết là anh mải vội tới đây.
Vừa thấy bóng anh, Ôn Huyền lập tức nhìn sang. Quả nhiên là anh.
Những giây phút ấy, cô cũng không biết tâm trạng mình thể nào nữa. Cô muốn gặp anh, nhưng lại sợ gặp anh, sợ anh quở trách mình.
Vừa bước vào trong là Lục Kiêu nhìn thấy Ôn Huyền đứng ở cạnh tường, anh lập tức sải bước đi tới. Đầu bên kia im lặng giây lát, sau đó mở miệng nói ra hai chữ “Ở đâu?”
Giọng của Ôn Huy7ền càng nhỏ hơn: “Cục Cảnh sát.”
Lục Kiêu: “...” Chờ một lúc mà không nghe thấy anh nói gì, Ôn Huyền lấy điện thoại 7ra, phát hiện ra là anh tắt máy rồi. Ôn Huyền nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Lục Kiêu, trái tim cô rung động.
Chuyện đầu tiên mà anh làm khi nhìn thấy cô là xem cô có bị thương hay không.
“Em, em không sao.” Lúc này, chú cảnh sát kia cũng đi tới, nói với Lục Kiêu: “Đội trưởng Lục, nhìn anh lo chưa kìa. Mặc dù cô ấy đánh nhau, nhưng chủ yếu là cô ấy đánh người ta, có phải người ta đánh cô ấy đâu.”
Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền ngại cháy mặt.