Ôn Huyền vội vàng hỏi. Cô không thể ở đây quá lâu được, ngày kia cô phải lên máy bay ra nước ngoài rồi. Những cảnh sát Lương không ngờ Lục Kiêu lại nói với mình một câu khó tin.7
Trong hành lang chỉ có hai người bọn họ. Lục Kiêu lấy một hộp thuốc lá ra đưa cho ông ấy một điếu, chậm rãi nói: “Đội trưởng Lương, đừng2 vội thả cô ấy ra, nhốt cô ấy một ngày đã.” Đội trưởng Lương nghe mà trố mắt ra: “Được đấy nhỉ! Tôi còn tưởng cậu muốn nói đỡ cho vợ cậu cơ, sao 0lại còn muốn nhốt cô ấy một ngày thế hả?” Nhìn hình ảnh ấy, Lục Kiêu bất giác siết chặt nắm đấm. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó trong lòng, chậm rãi nói: “Nếu trách mắng cô ấy, tôi sợ lần sau xảy ra chuyện gì nữa, cô ấy lại lo tôi giận, không dám nói với tôi.”
Ví dụ như lần này, anh đang chờ cô ở Hiệp hội Bảo hộ Động vật. Lục Kiêu nhìn qua cửa sổ hành lang, thấy Ôn Huyền đứng dựa vào tường.
Cô đứng một mình ở đó, dáo dác nhìn quanh, hình như đang tìm anh, trông vô cùng bất lực. May mà chuyện lần này vẫn nằm trong tầm kiểm soát, không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng về sau thì sao?
Anh muốn cô thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện cho anh, kể cả là chuyện tốt hay không tốt. Nghe vậy, Đội trưởng Lương không biết nên khóc hay nên cười: “Gì đây, còn không tiện quở trách nữa chứ. Làm sai thì phải dạy, cứ nuông chiều rồi sau này xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn thì sao? Như thể cũng là vì tốt cho cô ấy thôi, chẳng lẽ cậu còn sợ vợ à?”
Trông cũng không giống cho lắm, rõ ràng cô Ôn kia rất nghe lời Lục Kiêu. Ôn Huyền nh2ìn bọn họ đi ra ngoài.
Thực ra vấn đề của cô không quá nghiêm trọng, hơn nữa còn có nguyên nhân, không phải vô duyên vô cớ, chỉ cần chứng7 minh những gì cô nói là thật, sau đó nộp tiền phạt là được đi. Cấp trên sắp xếp hai người cùng đi, anh đã tới đó chờ cô rồi.
Không những không thấy cô đâu, mà còn thấy cô dùng số điện thoại lạ gọi tới, nói với anh rằng cô đang ở Cục Cảnh sát.