Hai người đi về phía cô.
Ôn Huyền bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. Thấy Lục Kiêu đi tới1, cô nhích lại gần anh, túm lấy tay áo của anh, nói với dáng vẻ đáng thương bất lực: “Chồng ơi... Không sao chứ? Lát nữa chúng ta có được đi không?”2
Nghe cô hỏi, Lục Kiêu âm thầm hít sâu một hơi. Anh giơ tay xoa má cô, ôn hòa nói: “Không có gì đáng sợ, nhưng chưa thể đi nhanh như thế đượ7c. Hiện tại các ban ngành đang làm rất gắt về mấy vụ việc như thế này, em đụng vào họng súng rồi.”
Ôn Huyền cứng đờ mặt lại, cảm thấy mình n7hư đang đứng ngẩn ngơ giữa gió lạnh.Vậy nên? Giây tiếp theo, chú cảnh sát kia nghiêm túc nói: “Cô Ôn, vốn dĩ dựa theo quy định, cô phải bị t2ạm giam năm ngày, nhưng nể tình cô chỉ muốn giúp em mình, hơn nữa mới vi phạm lần đầu, ngoài tiền phạt thì cô chỉ bị tạm giam một đêm, sáng mai mới 0được đi.”
Biết được kết quả này, Ôn Huyền cũng không diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Tuy rằng kịp giờ lên máy bay, nhưng bảo cổ ở trong Cục Cảnh sát một đêm... Anh càng dỗ dành, Ôn Huyền càng tủi thân. Cô vùi đầu trong lòng anh, không nhịn được bật khóc.
Thật sự rơi nước mắt.
Theo lý mà nói, cô không hề nhát gan, cũng không yếu ớt như thế, nhưng bây giờ cô không còn một thân một mình nữa, mà là vợ của Lục Kiêu.
Thân phận của Lục Kiêu lại khá nhạy cảm.
Vốn anh đã bận lắm rồi, cô còn thêm phiền cho anh.
Càng nghĩ, cô càng thêm khó chịu, cuối cùng nức nở nói: “Lục Kiêu, làm sao bây giờ? Em không muốn ngồi tù đầu, em chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa...”