Lục Kiêu xoa đầu cô: “Chẳng lẽ còn giả được sao? Anh đã nói với Đội trưởng Lương rồi, ông ấy đồng ý để anh ở lạki đây với em.”
Nhưng mà phải cách nhau song sắt. Đúng là có chuẩn bị báo cảnh sát, hồi chiêu cố định liên lạc với chị dâu trước. Nhưng không biết chị ấy đang bận hay sao mà điện thoại lại tắt nguồn.
Bây giờ anh cô nói thế có nghĩa là sao?
Chẳng lẽ anh... Nghe vậy, Ôn Huyền ôm lấy eo anh, nức nở nói: “Chồng ơi, anh tốt quá...
Lục cKiêu ôm cô, hôn lên trán cô, an ủi cô.
Cách đó không xa, Đội trưởng Lương nhìn thấy cảnh này, khóe mắt giật thật mạnh. Cậu Đội trưởng Lục nàya thật sự không sợ vợ mình biết được sự thật đây mà. Lý Tại Quân cúi đầu xuống, nắm chặt tay không nói lời nào.
Không phải cô không coi bọn họ là người nhà, ngược lại còn rất để bụng.
“Em, em chỉ không muốn mang rắc rối về nhà...” Buổi chiều, Lý Tại Quân bị anh mình gọi tới cổng trường rồi bảo cổ lên xe. Trên đường đi, áp suất thấp xung quanh anh khiến cô không dám thở mạnh.
Chuyện, chuyện gì thế này?
Đến cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước Cục Cảnh sát, vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ. “Sao hả? Đến lúc này mà em còn muốn giấu anh sao?!” Trên mặt Lục Kiêu bắt đầu hiện lên vẻ cáu giận.
Tiểu Tại Quận rụt người lại, sợ đến mức không dám ho he gì.
Lục Kiêu cả giận nói: “Em lớn bằng đấy rồi mà còn không phân được đầu là chuyện nghiêm trọng sao? Bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi nhưng vẫn không chịu mở miệng. Chẳng lẽ em không coi mọi người là người nhà của em?” Sắc mặt của Lý Tại Quân càng tái hơn.
Nhưng lúc này, cô đã loáng thoáng đoán được điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Chị dâu, chị dâu em đâu...”
Lục Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Em còn biết chị dâu em hả? Cô ấy lo thân chưa xong còn đòi giúp em, hai người giỏi lắm rồi!”
Bản lĩnh không lớn, nhưng lá gan lại không nhỏ chút nào.
Nói đến đây, Lục Kiêu mở cửa xuống xe, lạnh lùng nói một câu: “Cô ấy bị bắt vì đánh nhau, sẽ bị tạm giam và phạt tiền!”
Lý Tại Quân thộn mặt ra.