Nhưng mới đi được mấy bước thì Lục Kiểu đột nhiên gọi cô lại.
Cô quay đầu lại, nghe thấy anh mình nghiêm túc nói: “Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì thì em cũng không được tìm c2hị dâu em nữa.” Anh cảnh sát này mà đi là nơi này chỉ còn một mình cô, cũng sợ lắm chứ.
Cảnh sát sực hiểu ra: “À, cô nói Đội trưởng Lục hả? Tôi không nhìn thấy.” Ôn Huyền vội vàng gọi anh ấy lại: “Ở chờ đã!”
“Hů?” Buổi tối, Ôn Huyền ôm chặn, đi theo cảnh sát tới khu vực tạm giam. Nhưng không ai chú ý tới cô, bởi vì nơi giam giữ cô là nơi giam giữ đặc biệt. Ở đây có ba phòng giam, nhưng phòng nào cũng trống không.
Cảnh sát “hào phóng” nói với cô: “Cô chọn đi, thích ở đâu thì ở đó.” “Phòng này đi.”
Cô tiện tay chỉ vào phòng đầu tiên. Dứt lời, cảnh sát đi ra ngoài, đóng cánh cửa mật khẩu trên hành lang lại.
Ôn Huyền lạnh cả người. “Chồng cô?”.
“Đúng đúng, anh họ Lục đó, tên là Lục Kiều.” Ôn Huyền gấp rút nói. Nghe thấy cậu ấy, khóe mắt Ôn Huyền giật giật, vẻ mặt vi diệu.
Gì thế hả, chẳng lẽ nơi này còn là khách sạn năm sao à? Phòng giam nào chả như nhau, còn bày đặt chọn với chả lựa. Cảnh sát quay đầu lại.
Hai tay Ôn Huyện đặt lên song sắt, cổ nở nụ cười hỏi: “À thì... Anh có nhìn thấy chồng tôi đều không?” Anh là người2 nhà của cô, vậy nên gặp khó khăn thì phải tìm anh, không thể nín nhịn trong lòng.
Lý Tại Quân sững sờ một lúc l0âu. Cuối cùng, Lục Kiêu vẫy tay bảo cô đi về, trên đường đi chú ý an toàn. Lý Tại Quân nở nụ cười rạng rỡ, đáy lòng như được một dòng nước ấm bao phủ: “Em biết rồi.” Hai tay cô nắm song sắt, ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh. Trong phòng giam có một chiếc giường tầng, có bồn cầu, dụng cụ vệ sinh, nhưng cả căn phòng chỉ chừng bảy, tám mét vuông.
Chắc là mới được tu sửa nên cũng có thể coi là sạch sẽ,
Nhưng nghĩ tới chuyện bản thân mình đường đường là một ngôi sao nổi tiếng mà lại bị nhốt vào đây, Ôn Huyền cảm thấy lồng ngực trĩu nặng như bị một tảng đá lớn đè lên.