Những suy cho cùng thì anh cũng đau lòng chứ, vậy nên anh mới ở đây với cô.
Ôn Huyền đứng mệt rồi, chán nản ngồi 2xuống đất, tay vẫn nắm chặt song sắt. Bất chợt, tiếng nhập mật mã mở cửa vang lên từ phía cửa. Bóng dáng thẳng tắp cao 1m88 đi tới, chẳng khác nào một0 vị thần.
Ôn Huyền mỏi cổ, cúi đầu nhìn lại bản thân. Cô ngồi bên trong nhà giam, không có chút hình tượng nào. Dáng vẻ chán đời này của cô khác xa với thân hình cao lớn của anh. Ôn Huyền cảm thấy bị tổn thương. Cô ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu không nói gì.
Lục Kiều đã cầm chìa khóa vào trong rồi, chứng tỏ anh quen biết người ở đây, chẳng lẽ không thể nói với bọn họ tha cho cô một lần được sao? Ôn Huyền vẫn ngồi im trên mặt đất, không đoái hoài gì tới anh.
Mặc dù cô biết anh là một người công chính liêm minh, nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, nhưng trong lòng vẫn tủi thân khó chịu.
Cô biết mình không nên yêu cầu anh xin xỏ thay cho mình. Sai tức là sai, nhưng cảm giác bị bắt giam thật sự không dễ chịu chút nào. Cô giật nảy mình, tai dựng đứng lên, mắ7t nhìn đăm đăm về phía đó,
Quả nhiên, một phút sau, cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn rắn rỏi xuất hiện.
Lục Kiểu mặc chi7ếc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc áo nỉ mỏng cổ chữ V, trong tay cầm một chùm chìa khóa. Anh đi tới, đứng nhìn cô từ trên xuống.
Lục Kiêu dỗ dành cố.
Từ góc độ này, anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng vẫn thấy miệng có chu lên, đủ để treo một chai xì dầu lên đó rồi.