Anh lấy một chiếc khăn trong túi áo khoác ra, gấp lại rồi đưa qua song sắt cho cô, trầm giọn1g nói: “Đừng có nghĩ lung tung. Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi. Lớn rồi mà sướt mướt như trẻ con vậy.”
Anh vừa dứt lời, Ôn Huyền ngả người 2tới. Hai tay cô nắm lấy song sắt, vừa khóc vừa nói một cách đương nhiên: “Anh lau cho em đi.”
Nói xong, cô nhắm mắt lại và ngẩng đầ7u lên, đối diện với anh cách song sắt.
Lục Kiều: “...” Nếu bọn họ có một đứa con gái, anh chỉ mong là con bé đừng có to gan làm bậ0y rồi đi trêu ông ghẹo bướm khắp nơi như cô, phải bình tĩnh lý trí như bố nó, vượt qua mọi sự cám dỗ.
Cách song cửa sắt, Lục Kiêu thò một tay vào giữ lấy gáy cô, một tay cầm khăn lau nước mắt cho cô.
Mặc dù bảo cô không được khóc nữa, nhưng động tác của anh vẫn rất dịu dàng, như thể sợ làm cô đau. Đến lúc lau sạch cho cô rồi, anh không rút tay về ngay, mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dỗ dành khuyên bảo: “Em đứng lên đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Ôn Huyền cố tình gây sự: “Vậy anh nói xem chúng ta có xứng không?” Một người là đại đội trưởng, một người là phạm nhân.
“Xứng, sao lại không xứng?” Thái dương của Lục Kiêu bắt đầu giật thình thịch. Lúc này Ôn Huyền mới hừ một tiếng, vỗ mông đứng lên: “Chúng ta xứng chứ, rất xứng, cực kỳ xứng.”
Lục Kiêu đỡ trán, tiếp tục phụ họa theo cô: “Đúng đúng, rất xứng, cực kỳ xứng...”
Cô có thành phạm nhân thì anh đội trưởng này cũng là chồng cô. “Anh không đi đâu hết, ở đây với em thôi.” Lục Kiêu nói.
Nghe anh nói vậy, Ôn Huyền hơi khựng lại.
Trên hành lang phía ngoài song sắt chẳng có một cái ghế nào. Nhiệt độ hiện tại cũng khá thấp, ban đêm không đắp chăn sẽ rất dễ bị cảm.
Không biết nhìn thấy thứ gì, Ôn Huyền lại nhìn về phía anh, nước mắt lưng tròng: “Chồng ơi, đêm mai em phải lên máy bay ra nước ngoài rồi... Không biết bao giờ mới được về gặp anh...”
“Vậy nên?” Ánh mắt Lục Kiêu trầm lắng.
“Người ta muốn ngủ với anh.” Cô Ôn tội nghiệp đáng thương giở trò làm nũng.