Đến khi anh vào trong, cô khống chế không để mình nhảy xổ tới, vươn hai c1ánh tay mảnh mai ra, ánh mắt ngây thơ vô số tội: “Muốn ôm.” Đội trưởng7 Lục thực sự đầu hàng rồi, trái tim cứng cỏi lạnh lẽo của anh như muốn tan ra. Giây tiếp theo, anh bể ngang cô lên.
Ôn Huyền thuận7 tay ôm lấy cổ anh. Đừng tưởng anh không biết cô có ý đồ gì.
Anh vào đây ngủ với cô đã là trái với quy định rồi, cô còn định... Bị anh mắng, Ôn Huyền vẫn không chịu nằm yên, cọ cọ vào lồng ngực anh. “Không không không, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa.” Ôn Huyền vội vàng lắc đầu.
Nghe vậy, Lục Kiểu mới hài lòng. Lục Kiêu: “...”
Vốn nơi này đã đủ nhỏ rồi, Lục Kiều vào trong 2là không gian càng thêm chật chội. Ôn Huyền chỉ cảm thấy thân hình anh như một ngọn núi lớn, chiếm trọn tầm mắt của cô. Cuối cùng, cô day mũi, đôi mắt lấp lánh nhìn Lục Kiều, khóe môi khẽ nhếch, không biết đang nghĩ điều gì.
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn của cô đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh. Cách chiếc áo nỉ cổ chữ V mỏng, nó chậm rãi di chuyển... Lúc đặt cô lên chiếc giường nhỏ, Lục Kiều định nhổm dậy, nhưng cô vẫn ôm cổ anh không chịu buông ra.
“2Hů?” Ôn Huyền gật đầu như gà mổ thóc.
“Lần này còn đỡ đấy, chỉ bị nhốt một ngày, nếu có lần sau...” Lục Kiêu nhướng mày lên. Ôn Huyền kéo cổ anh xuống thấp, thầm thì vào tai anh: “Cục cưng yêu dấu, anh vẫn còn giận à?”
Lục Kiều im lặng một lát, cuối cùng xoa mái tóc mềm mại của cô, nghiêm túc nói: “Nói không tức giận là giá, nhưng lý do anh giận là vì em không nói cho anh biết, tự ý đưa ra quyết định. Sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh, không thể che giấu nữa, biết chưa?”
Cô bị nhốt trong một không gian chật hẹp, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo. Nguồn nhiệt duy nhất để có sưởi ấm phát ra từ cơ thể của người đàn ông bên cạnh. Dưới chiếc chăn, anh liên tục sưởi ấm cho cô.