Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 603: Vệ sĩ của cô (1)



Chưa tới năm tiếng sau, máy bay đã tới Philippines.

Khoảng năm giờ sáng, bầu trời dần sáng tỏ. Khác với vị trí đị1a lý của Bắc Kinh, nơi này nằm ở khu vực nhiệt đới gió mùa, vậy nên nóng ẩm mưa nhiều, rất phù hợp để du lịch nghỉ phép.2

Mùa này không phải mùa mưa, ra biển thuận tiện, không có sóng gió gì lớn. Máy bay chuẩn bị hạ cánh, tiế7p viên hàng không bảo mọi người mở tấm chắn nắng ra. Ôn Huyền cũng từ từ tỉnh lại.

Còn đang mơ mơ màng màng, cô 7bỗng cảm thấy chiếc “gối đầu” bên cạnh mình động đậy, rướn người tới mở tấm chắn nắng bên cửa sổ ra.

Bên ngoài s2áng trưng, một luồng sáng chiếu vào. Theo bản năng, Ôn Huyền quay mặt đi vì sợ chói mắt.
Nghe thấy giọng nói ấy, Ôn Huyền suýt thì đứng bật dậy.

Cô quay phắt đầu sang, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh, anh...”
Sau khi phản ứng lại, Ôn Huyền vội vàng ngồi thẳng lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó nói: “Thật, thật ngại quá.”

Ôn Huyền hơi ảo não, xấu hổ chết mất, cô ngủ say đến mức không biết mình coi bả vai của người khác làm gối đầu luôn.

Bởi vì mới tỉnh dậy, máu lên não hơi chậm, dần dần mới cảm thấy có gì đó là lạ.
Ôn Huyền ngạc nhiên đến mức đời người ra, trong mắt chỉ toàn sự khó tin, cùng với sự vui mừng khó mà che giấu được.

Người đàn ông trước mặt mặc chiếc áo jacket màu đen, cổ áo kéo cao hết cỡ, chạm vào yết hầu của anh.