Hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họk ngồi chung máy bay với nhau. Mấy lần trước một là anh đi, hai là cô đi.
Lần này, bọn họ cùng đi công tác ở một nơi, khiến cô vô cùng kícch động, mong chờ những chuyện xảy ra sau đó. Một lúc lâu sau, cô mới kề sát vào tai anh, ngập ngừng hỏi nhỏ: “Vậy Đội trưởng Lục này... Là vệ sĩ thì có được... ngủ cùng không?”
Nghe vậy, Lục Kiều không nói gì, chỉ họ nhẹ rồi nhéo mạnh vào ngón tay cô.
Ôn Huyền: “...” Lục Kiều cầm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, chậm rãi nói: “Thực ra em có thể biết sớm hơn đấy. Người của Hiệp hội Bảo hộ Động vật đã bảo em đi gặp vệ sĩ của mình, anh cũng chờ em ở đó, nhưng em biết sau đó đã xảy ra chuyện gì mà.”
Anh nói dứt lời, Ôn Huyền đỏ mặt, không ừ hử gì cả.
Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc đó cô đã gọi điện thoại cho anh, nói là mình đang ở Cục Cảnh sát. Sáng sớm không có đèn đuốc, khu vực nội thành hơi ảm đạm, nhưng càng phác họa rõ nét phong cảnh nơi đây.
đây có rất nhiều động vật và những sinh vật biển đa dạng.
Bởi vì tập trung phát triển ngành đánh bắt cá và du lịch, vậy nên môi trường biển ở đây phải hứng chịu áp lực không nhỏ.
Thiên nhiên cũng cùng chung một nhịp thở với chúng ta. Thiên nhiên có thể không có loài người, nhưng loài người lại không thể không có thiên nhiên.