Ôn Huyền đeo kính râm, si mê nhìn Lục Kiêu. Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Đội trưởng Lục thật ngầu, thật cuốn hcút.
Bọn họ bắt xe ở sân bay, tới thắng địa điểm cần đến. Khu lễ tân homestay là kiểu nhà lợp lá thoáng mát, bên trên còn treo một cây gậy gỗ, xung quanh cây cối um tùm, còn đường nhỏ tới nơi ở được tạo thành từ đá cuội và cát trắng.
Mùa này, trên hành lang còn có những dây tử đằng tươi tốt quấn quanh. Rèm cửa được làm từ vỏ sò đầy màu sắc, mang đậm sắc thải nhiệt đới.
Chú chụp ảnh trong đoàn bọn họ không kìm lòng nồi, lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh xung quanh. Không phải Ôn Huyền chưa từng ra nước ngoài, ngược lại còn đi nhiều lầan rồi, nhưng chưa lần nào cô mong chờ như lần này.
Mấy chục phút sau, bọn họ tới nơi ở.
ở nơi này, ngoài người bản địa ra thì đa phần là người nước ngoài tới du lịch. Lục Kiêu đi liên lạc với tổng phụ trách hoạt động. Ôn Huyền ngồi lên va li, trên bậc thềm nhà lá, ngắm nhìn biển cả phía xa xa.
Dường như tất cả đều rất tốt đẹp.
Nhưng Ôn Huyền không hề hay biết, cách cô mấy trăm mét, trên tầng hai của một gian homestay bên bờ biển, một người mặc quần áo trắng đang cầm kính viễn vọng nhìn về phía cô. Lúc nhìn thấy bóng cô, người đó khẽ nhếch môi, cầm máy ảnh lên quay lại.
Ôn Huyền còn đang ngắm biển thì Lục Kiều đã sắp xếp xong xuôi vấn đề chỗ ở. Lúc quay trở về, anh đang định nói chuyện với cô thì đột nhiên đứng khựng lại.
Sau đó, anh quay mặt về một phía, đôi mắt sáng rực, lạnh lùng và sắc bén như chim ưng. Vừa nói, cô vừa tò mò nhìn theo hướng đó.
Đang là sáng sớm, trên bờ biển chỉ có lác đác vài người chạy bộ, không có vẻ gì là bất thường cả.