cCô vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Kiểu lập tức trở nên âm trầm và khó coi, huyệt Thái Dương giật thình thịch.
Anh buông tay Ôn Huyền ra,a tức đến mức nắm chặt tay, bỏ đi trước một mình. Giây tiếp theo, anh cầm chặt cổ tay cô, dùng lực mạnh hơn lúc nãy, nhìn cô rồi cắn răng nói: “Sau này em không được tới gần cô ta nữa, biết chưa? Em cũng thừa hiểu là trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như thế mà. Rất có thể cô ta sẽ mang tới nguy hiểm.”
Nghe vậy, Ôn Huyền nói ngay: “Đúng là có khả năng cô ta sẽ mang tới nguy hiểm, nguy hiểm lớn nhất là tranh đoạt anh với em.”
Những lời ấy của cô khiến thái dương của Lục Kiêu lại giật mạnh. Đội trưởng Lục không nhịn được cắn răng.
Cô muốn anh tức chết hay sao mà thay quần áo trước mặt người phụ nữ kia?!
Anh đã đứng thủ sẵn từ lúc cô đi vào đến lúc đi ra rồi, vậy mà cô cũng gây chuyện được. Thấy anh buông tay mình rồi nổi giận đi trước, Ôn Huyền trợn tròn mắt. Đậu xanh!
Đội trưởng Lục có nhầm không vậy?
Sao tự nhiên anh lại có thái độ đó với cô? Chẳng lẽ anh quan tâm đến cảm nhận của cái cô Nguyễn Nhất Nhất đó?! Ôn Huyền hừ một tiếng, tiếp tục nói với vẻ tức giận: “Có phải anh thích cô ta nên không muốn em bắt nạt cô ta không?”
Lục Kiều: ???”
Cái quái gì thế này?
Thấy sắc mặt của Lục Kiều càng thêm khó coi, lại còn im lặng không nói gì, Ôn Huyền nói thẳng luôn: “Nếu anh thích cô ta thì cứ việc nói với em, em sẽ không trách...”
Rốt cuộc Đội trưởng Lục cũng không thể nhịn được nữa: “Em dừng lại ngay cho anh!”
Nói đoạn, anh bỏ đi luôn.