Nguyễn Nhất Nhất chỉ đang mặc nội y, Ôn Huyền lại cứ nhìn cô ta, khiến cô ta ngượng ngùng, vô thức2 xoay người đi rồi giơ tay lên che.
Ôn Huyền huýt sáo một tiếng, nhìn cô ta nói: “Bày đặt xấu hổ nữa chứ. Cùng 7là phụ nữ với nhau cả, ai chẳng có.” Cô thoải mái phơi bày dáng người hoàn mỹ của mình. Đến khi nhìn sang Nguyễn Nhất Nhất, quả nhiên cô thấy cô ta nhìn đăm đăm vào cơ thể cô, nhất là ở một vài chỗ đáng để tự hào. Eo của Ôn Huyện rất nhỏ, cánh tay mảnh khảnh trắng ngần, thịt nằm hết ở những nơi khác.
“Thấy sao? Được đúng không?” Ôn Huyền nhướng lông mày.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn không chớp mắt, hơi thở cũng trở nên chậm chạp. Đến khi nhìn lên mặt Ôn Huyền, cô ta gật đầu: “Ừm, rất được.” Đâu chỉ là được, cô ta rất thích ấy chứ.
Cực kỳ thích. Thích chết đi được.
Nghe vậy, Ôn Huyền nhếch môi nói: “Coi như cô biết thân biết phận. Lục Kiểu chỉ thích kiểu như tôi thôi. Dưới giường thì ngoan, trên giường phải khêu gợi...” Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười nhẹ trên môi cô ta dần dần biến mất, cuối cùng là cứng đờ lại.
Ôn Huyền.. khêu gợi cho ai xem?
Sắc mặt của cô ta bỗng trở nên lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ như vừa bị đả kích của cô ta, Ôn Huyền không khỏi đắc ý.
Gặp kẻ địch là phải tấn công chớp nhoáng, khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Thấy cô ta hậm hực, Ôn Huyền không đôi co dài dòng nữa. Cô lấy đồ lặn ra, liếc cô ta một cái rồi đi khỏi đó. Muốn cướp chồng cô á? Mơ đi cưng!
Nguyễn Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, bờ môi mím nhẹ, trong mắt như có một làn hơi nước mông lung, bất cứ ai cũng không đoán ra được suy nghĩ của cô ta.