Tuy 1nói háo sắc là bản tính của đàn ông, nhưng có thể chống lại bản năng, lựa chọn sự trung thủy, đó mới là trách nhiệm của hôn nhân.
<2br>Vậy nên, đó cũng là lý do mà cô không lo lắng, Lục Kiêu luôn biết thứ mình cần là gì.
Thứ anh cần... là cô. Nguyễn Nhất Nhất mím môi, vô thức nhìn sang Ôn Huyền, lại thấy cô đang cười nói với Elen. Cô ta thu ánh mắt về, mí mắt rủ xuống, gật đầu đồng ý.
Lúc này, bọn họ cần thay đồ lặn trong một gian nhà lá trên bờ biển. Nhà lá được chia thành phòng thay quần áo cho nam và phòng thay quần áo cho nữ.
Lúc Nguyễn Nhất Nhất đi vào thay đồ, Ôn Huyền liếc mắt nhìn thấy cô ta. “Elen, chúng ta đi chung đi.”
Elen còn là bác sĩ, chẳng may ai bị thương cũng có người xử lý.
Nghe vậy, Elen nhìn thoáng qua Lục Kiêu ở phía sau cô, bất giác cười nói: “Được.” Vì né tránh Nguyễn Nhất Nhất, Ôn Huyền quên béng mất là Elen cũng đánh giá rất cao về Lục Kiêu.
Sau khi lập đội thành công với nhóm Elen, Ôn Huyền quay người nhìn Nguyễn Nhật Nhất, quả nhiên thấy cô ta dừng bước, bình tĩnh nhìn về phía cô.
Ôn Huyền nhún vai, ánh mắt mang phần khiêu khích. Ảnh mắt cô trở nên sâu hơn, cũng mang một bộ đồ lặn vừa được phát đi tới.
Cô cũng muốn xem thử body của cô gái có âm mưu với Lục Kiều này như thế nào.
Suy cho cùng cô cũng chẳng rộng lượng gì, muốn so sánh hơn thua với cô ta. Dù sao, cô cũng biết khuôn mặt của cô ta khá là xinh đẹp.
Ôn Huyền đi tới, vừa mở cửa phòng thay quần áo ra thì gặp một người phụ nữ nước D đã thay đồ xong và đi ra ngoài. Hai bên lịch sự cười rồi đi qua nhau.