Xem ra, hai người này có quan hệ gì rồi. Thế nên, cô ta chính là người bên Hồng Kông cử tới mà David đã nói lúc sáng.
Nhưng Ôn Huyền vẫn cảm th7ấy có gì đó bất bình thường. Bởi vì lúc trước, cô chưa hề nghe nói tới chuyện Hồng Kông cử người tới, đến tận lúc tới đây mới 7biết được. Những lời cô nói hoàn toàn không nể nang gì cá, ai ngờ Nguyễn Nhất Nhất không hề nổi giận, chỉ cười nhìn cô, ôn hoà nói: “Đúng, cô đẹp nhất.”
Khóe mắt Ôn Huyền giật giật. Cô vẫn không tin Nguyễn Nhất Nhất tới đây chỉ đơn giản là vì tham gia hoạt động công ích lần này, không có mục đích nào khác. Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Nghĩ tới chuyện cô ta tới đây vì chồng mình, đã vậy mình còn từng nằm chung một chiếc giường với cô ta, Ôn Huyền càng khó chịu hơn.
Thể hóa ra lúc trước cô đã chăm sóc cho tình địch à? Hơn nữa, người được cử tới lại là cô ta.
“Sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?” Nguyễn Nhất Nhất mỉm cười gật đầu: “Ông ấy là bố tôi.”
Ôn Huyền2: “...” Nguyễn Nhất2 Nhất dịu dàng cười hỏi.
Ôn Huyền không hề che giấu ánh mắt của mình. Cô quan sát cô ta một lượt, sau đó lại nhìn Lục 0Kiều ở cách đó không xa, đột nhiên nhếch môi, như cười như không nói: “Nghiêm túc đi nào, rốt cuộc cô có âm mưu gì? Chúng ta gặp nhau ở đây lẽ nào không phải do cô cố tình sắp xếp sao?” “Cô là con gái của Nguyễn Đông Hoa?”
Mặc dù l1à câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Cái quái gì vậy? Sao cô cứ thấy tình địch này là lạ thế nhỉ?
Còn khen cô nữa chứ. Sau đó, hơi thở của cô ta dần bình thường trở lại. Cô ta nhìn Ôn Huyền, cười nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không theo anh ấy tới.”
Mà là theo một người khác. Ôn Huyền không để ý tới cô ta nữa, đi tới cạnh Lục Kiêu rồi kéo anh đi.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn theo bóng hai người họ, nụ cười ôn hòa lúc trước dần biến mất, đáy mắt hiện lên nét lạnh lùng. Giây tiếp theo, cô ta thấy Ôn Huyền cười giả trận: “Nói thật đi, có phải cô đang nhăm nhe chồng tôi không? Cô biết lần này anh ấy tới bảo vệ tối, nên mới theo anh ấy tới đây.”
Nghe những lời ấy, Nguyễn Nhất Nhất ngây ra mất một lúc. Rõ ràng cô đang cười, những ánh mắt lại rất sắc bén.
Cô vừa dứt lời, trong đôi mắt ôn hòa của Nguyễn Nhất Nhất hiện lên nét gì đó khác lạ. Cô ta nhìn Ôn Huyền, không nói một lời nào, chỉ có điều hơi thở hơi khựng lại. Nhất là khi nhìn sang bóng người cao lớn bên cạnh Ôn Huyền, trong mắt cô ta còn mang theo sự ghen tị.
Đúng thế, cô ta còn có mục đích khác.
Mọi người tập trung trên bãi cát, ba con tàu đậu ở ngoài bờ.