1Nghe vậy, Ôn Huyện cười tít mắt: “Làm vệ sĩ còn chưa đủ hay sao mà còn lắp cả máy định vị Vả lại đám David đã phát vòng tay định vị ch2o chúng ta rồi mà?”
Mặc dù sẽ mất đi tính riêng tư, nhưng Ôn Huyền không quan tâm, dù sao cũng là vì sự an toàn của cô.
Vóc dáng của người phụ nữ mặc bikini rất chuẩn. Chân dài eo nhỏ, mái tóc màu trà đen làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn, khiến người ta dễ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.
Chỉ có điều khuôn mặt cô ta khá sắc nét, còn có cảm giác lạnh lùng, như một bông hoa trên cao, không dễ gì mà hái được. Nếu thật sự xảy ra chuyện, 7thân ai người nấy lo, chỉ có anh là sẽ tới bên cạnh cô ngay thôi.
Anh không yên tâm giao sự an toàn của cô cho bọn họ.
Ôn Huyền lại cho rằng Lục Kiêu quá cẩn thận. Cô vừa tươi cười trấn an an0h, vừa kiễng chân lên ôm cổ rồi hôn anh.
Khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Trong lúc Ôn Huyền đang ôm hôn Lục Kiêu, cô phát hiện ra cơ thể của anh hơi khựng lại. Ôn Huyền bước về phía trước, đối diện với cô ta: “Sao cô lại ở đây?”
Người trước mặt không phải ai xa lạ, mà chính là người phụ nữ Hồng Kông mà bọn họ cứu được trong đêm giao thừa ở Khả Khả Tây Lý - Nguyễn Nhất Nhất.
Ôn Huyền nhìn đăm đăm vào cô ta, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm. Nếu đời này bọn họ không bao giờ gặp nhau nữa, hoặc là gặp nhau trong nước, cô sẽ không sinh lòng cảnh giác mãnh liệt như lúc này.