Với những chuyện như thế này, chỉ khik thực sự muốn thực hiện thì mới có thể làm tốt được. “Phía cô Nguyễn có một vài chuyện cần xử lý. Buổi chiều chúng ta ra biển, cô ấy sẽ tới sau.” David giải thích.
Ôn Huyền không nghĩ nhiều nữa. Bất kể ai tới thì cũng không liên quan gì tới cô, cô chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình là được. Nghĩ vậy, cô cũng hỏi luôn. David cười nói với cô: “Có một người đến từ Hồng Kông thuộc quốc gia các cô. Bố của cô ấy, ông Nguyễn Đông Hoa, là người có tiếng ở Hồng Kông, chắc là cố Ôn biết ông ấy đấy.
Con gái ông ấy tới đây với thân phận là người phụ trách công ty bảo vệ môi trường.” Buổi sáng, bọn họ gặp đoàn đại biểu của Hiệp hội Bảo hộ Động vật đến từ các quốc gia khác.
Tất cả có bảy đoàn đại biểu, đều là những đất nước có tiếng trên trường quốc tế. Đại sứ hình tượng có tám người, gồm năm nam ba nữ, làm trong những ngành nghề khác nhau. Có người là ca sĩ, có người là diễn viên, còn có người là học giả. Nhưng đúng là cô có biết Nguyễn Đông Hoa. Ông ấy là sếp lớn trong ngành bất động sản, nằm trên bảng xếp hạng tỷ phủ toàn cầu.
Chỉ không ngờ bên Hồng Kông cũng cử người tới thôi. Ánh nắng sau giờ trưa chiếu vào bờ cát mềm mịn. Đảo Bohol như một viên đá quý xanh biếc, xa xa là dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Nhưng những ngọn núi ấy chỉ có một màu nâu, vậy nên được gọi là “núi sô cô la”, là một trong những địa điểm ngắm cảnh đặc sắc của nơi này. Sau khi gặp mặt, mọi người thân thiện chào hỏi nhau.
Ôn Huyền biết có đại biểu của bảy quốc gia, nhưng sao lại dư ra một đại sứ hình tượng? Cứu vớt tính mạng của nó, để nó tiếp tục sống sót, đó là cảm giác kỳ diệu và thỏa mãn mà tiền tài không thể đánh đổi được.
Nhờ đó mà cô cảm thấy mình là một con người bằng xương bằng thịt, chứ không phải một cái xác không hồn lạnh lẽo. Trước kia Ôn Huyền không mấy hứng thú với những chuyện này, chỉ muốn hưởngc thụ cuộc sống. Nhưng đằng sau những niềm vui ngắn ngủi là sự trống rỗng về mặt linh hồn.
Sau này tới khu bỏ hoang, cô sẽ khônga bao giờ quên lúc mình cứu Bình An ra khỏi miệng mãng xà, móng vuốt của nó bấu chặt lấy cô, run rẩy núp trong ngực cô, Buổi sáng, Ôn Huyền về phòng nghỉ ngơi. Đêm qua ngồi máy bay, cô vẫn chưa ngủ đủ.
Một giờ chiều, cô và Lục Kiêu đi ăn cơm. Ngủ dậy cô đói meo, buổi trưa ăn rất nhiều. Lúc ăn xong, Lục Kiều còn mua mấy thanh sô cô la cho cô, để cô mang theo phòng ngừa mọi trường hợp. Dù sao, sau khi ra biển, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Đến từ Hồng Kông?
Trí nhớ của anh luôn rất tốt, dường như nghĩ tới ai hoặc hình ảnh nào đó, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng. Cảm nhận ánh nắng ấm áp và những cơn gió mơn man, tâm trạng của Ôn Huyền trở nên thư thái. Phải thừa nhận rằng nếu không có nhiệm vụ, tới đây nghỉ phép cũng thích lắm.
Hai người chờ đến lúc tập trung ra biển. Lúc đi tới rừng mưa gần đó, Lục Kiêu đột nhiên dừng bước lại.