Lục Kiêu gật đầu: “Đúng thế, cô ấy là vợ tôi.” quá trình dài dằng dặc.
Nếu mọi người đi ra ngoài dùng túi giấy hoặc túi vải mua đồ, ít nhiều gì cũng cải thiện đôi chút. Mặc dù sức của một người chẳng đáng là gì, nhưng một người, hai người, rồi hàng ngàn hàng chục ngàn, sau đó là hàng triệu người bắt đầu có ý thức đó, hệ sinh thái của loài người sẽ được cải thiện rất nhiều. Nghe những lời ấy, sắc mặt của Ôn Huyên bất giác trở nên nghiêm trọng.
Cô khẽ mím môi, rất khó để diễn tả cảm xúc trong cô lúc này. Không phải cô không biết sự nguy hại của nilon, ngược lại còn biết rất rõ, chỉ có điều muốn để con người không dùng đến nó nữa thì sẽ là cả một Nghe vậy, David thốt lên ngạc cnhiên, vỗ vào tay anh liên tục, cười nói rằng bọn họ đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh. Elen cũng là một cô gái cởi mở, khen nagợi Ôn Huyền không tiếc lời.
Ôn Huyền cũng không ngần ngại khen Elen, dường như không hề để tâm tới chuyện cô ấy từng tỏ ra thích Lục Kiêu. Dù sao cô cũng nhìn ra được suy nghĩ của Elen, từ lúc cô xuất hiện, cô ấy chỉ còn lại ý định thưởng thức thôi. Hiện tại, bọn họ không chỉ đang đi cứu trợ động vật biển, mà còn là cứu trợ chính con người.