Lúc này, Lục Kiêu lấy ra một con dao, tới gần rùa biển để cắt tấm lưới ra2.
Ôn Huyền giữ lấy rùa biển cho anh. Sau khi bơi tới nơi, con rùa biển kia quẩn quanh bọn họ, dường như hiểu những gì mà bọn họ đang làm.
Ôn Huyền không nhịn được giơ tay xoa cái mai dày cộp để an ủi nó.
Cuối cùng Lục Kiều cũng cắt đứt tấm lưới thô to ấy. Lưới đánh cá ghim vào trong thịt rùa, Lục Kiêu cất dao đi, cẩn thận gỡ lưới ra khỏi cổ nó. Thoát khỏi sự giam cầm của lưới đánh cá, rùa biển đạp chân, lao vụt đi ra ngoài.
Con rùa biển kia cũng bơi đi theo, rốt cuộc chúng cũng được tự do.
Có điều chúng bơi một vòng là lại quay trở lại. Ôn Huyền lấy thuốc kháng viêm chuyên dụng dưới đáy biển ra, bôi lên vết thương của con rùa bị thương. Con rùa còn lại bơi quanh người cô, như đang hân hoan nhảy múa. Sau khi xử lý xong xuôi, hai con rùa vẫn bơi vài vòng trước mặt bọn họ, có vẻ không nỡ đi. Ôn Huyền và Lục Kiểu bơi với chúng một lát, chúng mới chịu bơi đi, hướng về phía biển cả mênh mông, xa xôi hơn, sâu thẳm hơn.
Một con rùa biển bị mắc kẹt, nhưng lại có hai con rùa mất đi sự tự do. Chúng đều là loại rùa biển đã sống mấy chục năm, cực kỳ thông minh.
Điều khiển Ôn Huyền cảm động nhất là khi một con rùa gặp nguy hiểm, thậm chí là mất đi tự do, con rùa còn lại vẫn ở bên làm bạn nó.
Đó là điều mà rất nhiều người không làm được.