Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 617: Dưới đáy biển (3)



Tuy Lục Kiêu không hay giãi bày tình yêu của anh với cô, nhưng lần nào anh cũng dùng hành động để thể hiện.

Nhưng không biết vì sao, cô vẫn mu1ốn nghe thấy câu nói ấy từ miệng anh. Không chỉ là vì bản thân, mà còn là vì đối phương.

Vì bọn họ không thể dứt bỏ nhau được2.
Dứt lời, Ôn Huyền cố tình có người vào anh, sau đó xoay người bơi về tàu.

Lục Kiêu: “...”
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Lục Kiểu dõi theo cô, trông thì vẫn bình tĩnh như thường, nhưng miệng lại nói: “Muốn nghe thì để tối anh nói cho em nghe.”

Ôn Huyền xấu hổ, lắp bắp nói: “Buổi tối chúng ta có ở chung đâu.”
Lục Kiêu: “Em muốn nghe thì phải dựa vào em thôi.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, ra vẻ ta đây không cần ấy, Ôn Huyền hơi tức tối, trừng mắt lườm anh: “Bớt giả vờ giả vịt đi. Đội trưởng Lục, nói cứ như kiểu anh không muốn vậy. Cơ thể anh lúc nào cũng thành thật hơn miệng anh.”
Lúc này, trên mặt biển chỉ có lác đác vài người. Ôn Huyền ôm cổ anh, khi đối mặt với anh, biểu cảm của cô rất thâm tình.

Trong mắt 0bọn họ chất chứa tình yêu dành cho nhau, chỉ có điều, một người thể hiện rõ ràng trần trụi, một người âm thầm kín đáo.
Ôn Huyền không hiểu ngay ý anh, đến tận khi chân mình cảm nhận được điều gì đó. Cả người có khựng lại, lời nói cũng kẹt lại trong cổ họng.

Tại cô đỏ phừng lên, khiến gò má cũng nóng như bị bỏng.
Nói ít làm nhiều?

Có phải có hiểu sai rồi không?
Nghe vậy, Lục Kiêu thở dài một tiếng.

Nhưng anh không phàn nàn gì cả, chỉ vuốt mái tóc ướt sũng2 của cô, nói bằng giọng ôn hòa và trầm thấp: “Ôn Huyền, đừng nghĩ mấy chuyện không có thật ấy. Anh chỉ nói một câu thôi: Đời này, trừ khi anh chết, n7ếu không thì không có điều gì có thể chia rẽ chúng ta...”
Nghe thấy câu nói ấy của anh, trái tim Ôn Huyền rung động.

Cô vội vàng nói:7 “Đừng nói vớ vẩn, chúng ta sẽ luôn bình an.”