Thế nhưng nó vẫn không ăn, 1cái đầu nghển lên, dường như cơ thể đang dùng sức làm gì đó.
Ôn Huyền chẳng hiểu ra sao, không nhịn được hỏi: “Đây là hải cẩu đực hay cá2i vậy? Sao em thấy nó cứ là lạ ấy.” Còn con hải cẩu kia thì nhanh chóng nuốt chửng con cá lớn.
“Em có sao không? Có bị cắn trúng không?!”
Lục Kiêu đang kiểm tra trạng thái của con hải cẩu. Nghe thấy tiếng hét của Ôn Huyền, anh vội vàng xộc tới hỏi cô. Tất cả xảy ra quá nhanh và đột ngột.
Ôn Huyền rên rỉ, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên khó coi.
Cơn đau khiến cô nhăn mặt lại. Mang thai, sắp sinh?!
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì được đây?”
Trong tay Ôn Huyền vẫn đang cầm cá, cô sốt ruột hỏi.
“A!”
Ôn Huyền hét lên, vội vàng buông con cá kia ra, nhưng vẫn không kịp tránh. May mà người bên cạnh cô nhanh tay, cầm tay cô né tránh. Tay cô chỉ bị hải cẩu cắn một vết nhỏ. Ôn Huyền vẫn chưa hết sợ hãi. Khuôn mặt cô tái đi, bờ môi mấp máy, nhưng không nói gì cả, cuối cùng chỉ chậm rãi nhìn sang Nguyễn Nhất Nhất ở bên cạnh.
Vừa rồi cô ta...
Nguyễn Nhất Nhất củi đầu, cầm chặt một bàn tay của mình, máu tươi đang chảy ra từ mu bàn tay.
Lục Kiều cũng nhìn cô ta. Nguyễn Nhất Nhất ngẩng đầu lên, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn cố nở nụ cười với bọn họ: “Đừng lo, không sao đâu, tôi đi sát trùng là được.”
Dứt lời, cô ta rời khỏi đó.