Bình thường những gì Lục Kiêu nói luôn rất đúng.
Nghe Ôn Hucyền nói vậy, cả người Nguyễn Nhất Nhất hơi cứng lại. Lúc đặt điện thoại xuống, cô ta cúi đầu xuống, khóe môi nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh.
Trên tàu, Ôn Huyền nhìn hải cẩu mẹ sinh con. Nó nằm nhoài ở đó, liên tục dùng sức, cái đuôi cong lên. “A, sinh rồi, sinh rồi!”
Ôn Huyền nhìn thấy đầu hải cẩu chui ra từ phần đuôi của nó, có kích động không thôi. Cô cầm điện thoại quay lại, chỉ cảm thấy giờ khắc này rất có ý nghĩa kỷ niệm. Mặc dù hải cẩu mẹ suýt thì cắn trúng cô, nhưng cô cũng thông cảm cho nó, chắc chỉ vì lý do tự vệ và tâm trạng người mẹ lúc sắp sinh nở không ổn định nên nó mới như thế, vậy nên cô sẽ không chấp nhặt với nó. Quá trình sinh sản của hải cẩu mẹ khá thuận lợi. Không bao lâu sau, hải cẩu con trượt ra khỏi cơ thể hải cẩu mẹ.
Hải cẩu con đen thùi lùi, nằm sấp trên boong tàu.
Sau khi sinh xong, hải cẩu mẹ xoay cơ thể nặng nề của mình sang, cọ đầu vào người hải cẩu con. Một lúc sau, điện thoại của cô ta vang lên.
Cô ta lấy điện thoại ra khỏi túi chân không, đọc tin nhắn được gửi tới, ánh mắt âm trầm sâu xa.
Sau đó, cô ta nhắn lại: [Cứ tiến hành kế hoạch đó đi, tôi cũng muốn xem thử người đó sẽ lựa chọn thế nào.] Lục Kiêu lấy mấy con cá trong thùng ra, đặt vào bên cạnh nó, giúp nó khôi phục thể lực. Lần này, hải cẩu mẹ tới gần Lục Kiêu. Lục Kiêu không né tránh, nó cọ đầu vào chân Lục Kiêu, dường như đang biểu đạt sự biết ơn của mình.
Thấy vậy, trái tim Ôn Huyên mềm mại hắn.
“Ôn Huyền, chúng ta bôi thuốc cho nó đi.”