Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 622: Sự thay đổi của chị huyền (2)



May mà bọn họ thành công cứu giúp hải cẩu mẹ. Nếu không có sự giúp đỡ của bọn họ, không biết nó sẽ phải chịu đựng nỗi đau ấy kbao lâu nữa.

Ôn Huyền đứng trên tàu, tựa vào lòng Lục Kiêu.

Nói đoạn, anh lại kể cho Ôn Huyền nghe một câu cchuyện về cá voi sát thủ(*). “Đói lắm rồi phải không? Mau đi ăn chút đi.” Lục Kiêu nói.

Vừa rồi Ôn Huyền còn thắc mắc sao anh lại đi tới khu homestay làm gì, thì ra là đi kiếm đồ ăn.

Ông chồng thần thánh gì thế này, như đi guốc trong bụng cô vậy!
(*) Cá voi sát thủ: còn gọi là cá heo đen lớn hay cá hổ kình, là một loài cá heo thuộc pahân bố cá voi có răng, họ hàng là cá heo đại dương (theo Wikipedia).

Có một con cá voi sát thủ con mới chào đời nửa tiếng thì đã chết non. Mẹ nó đẩy thi thể của nó, mang theo sự tuyệt vọng và cô độc của cả một bầy đàn, bơi vào sâu trong Thái Bình Dương, kéo dài suốt mười bảy ngày.

Cá voi sát thủ vất vả mang thai mười bảy tháng, sinh mệnh nhỏ đó ra đi khi mới chào đời chưa được bao lâu, khiến cá voi sát thủ mẹ gào lên đau đớn.
Đến tối khi mặt trời lặn, một ngày cứu trợ kết thúc, tàu của bọn họ nối đuôi nhau trở về.

Sau quá trình cứu trợ sinh vật biển, ngoại trừ sự mệt mỏi, mỗi một đoàn đại biển đều cảm thấy bất đắc dĩ.

Hiển nhiên, bọn họ đều có kinh nghiệm cứu trợ sinh vật biển rồi. Họ biết đây là một chặng đường dài và gian nan. Sau khi lên bờ, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Ôn Huyền cũng mệt lả cả người, nhưng cô không muốn mình và Lục Kiêu tách ra, nên đã tắm rửa thay quần áo rồi nằm trên bờ cát ngắm hoàng hôn.

Đằng sau cô là một cây dừa nhiệt đới. Ảnh chiều tà chiếu xuống, xuyên qua tán lá, Ôn Huyền lười biếng nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ sự yên bình lúc này.

Mùa này, bãi biển Alona không có nhiều người, bầu trời nhá nhem tối.
Một chiếc khăn ăn hoa hòe hoa sói được trải lên bờ cát. Hai người ngồi dưới cây dừa, vừa ăn thịt nướng vừa ngắm nhìn hoàng hôn và biển cả ở phương xa.

Gió thổi làm lá cây rung rinh, mang tới cảm giác nóng bức nhưng lại rất trong lành.