Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 623: Khoảng thời gian ngọt ngào của hai người (1)



Có lẽ cô đã tích cóp tất cả vận may hồi nhỏ của mình lại, vậy nên sau này mới gặp được Lục Kiêu.

Đúng như Lục Ki1ều nói, khi chỉ có một mình thì phong cảnh cũng chẳng có gì cả, nhưng khi ở bên cạnh người mình yêu, nó bỗng trở thành 2quãng thời gian tươi đẹp nhất trong đời. “Sao hả? Anh không chờ đợi được rồi à? Không nhìn ra được đó nha.” Ôn Huyền cười nói.

Lục Kiêu nhìn cô, ánh mắt sâu hơn nhiều: “Anh chỉ đồng ý với yêu cầu của em thôi, tất cả là do em nói ra mà.”
Người ta vẫn nói vận động có thể kiểm soát cân nặng mà, vậy thì cô vận động nhiều hơn là được.

Nghe những lời nói đầy tình tứ của cô, vẻ mặt của Đội trưởng Lục vô cùng bình tĩnh, nhưng động tác của anh lại bản đứng chính anh.
Không biết cô nói cái gì, cả người Lục Kiêu cứng lại, vành tai ửng đỏ.

Ôn Huyền cười tươi rói, nhưngôi sao đảng phát sáng trên bầu trời.
Hơn nữa trước ki0a cô không ăn nhiều như vậy, cũng không có nhu cầu nhiều trong chuyện ăn uống, sao bây giờ lại ăn không kiểm soát như thế?

Lục Kiêu xoa đầu cô, trấn an nói: “Bây giờ em phải vận động nhiều, ăn nhiều cũng là bình thường, không cần khống chế.”
Lục Kiêu ho nhẹ một tiếng, nhìn cô nói: “Cô Ôn, em nhất định phải làm thế sao?” Ôn Huyền chớp mắt mấy cái, nói đầy ẩn ý: “Anh là chồng em, em muốn làm gì thì làm thôi có gì mà không được?”

Dứt lời, cô lại từ từ nói một câu vào tai anh: “Về mặt tình cảm, em thích anh như thế, nếu cơ thể không thích thì sẽ là không tôn trọng anh. Anh hiểu rồi đấy, tất cả là bởi vì người ta quá yêu anh mà.”
Ôn Huyền ăn một con tôm hùm bông. Đây là loại tôm rất lớn, chất thịt d7ai, hơn nữa còn được nướng cùng bơ và phô mai, hương thơm phưng phức xộc vào mũi, ngon đến mức Ôn Huyền muốn khóc.
7
Ăn uống no nê, Ôn Huyền vỗ bụng ợ một cái, dựa vào vai Lục Kiều: “Làm sao đây Đội trưởng Lục, có phải em lại béo lê2n rồi không? Càng ngày càng ăn nhiều ghế.”

Bây giờ cô còn đang quay phim tài liệu nữa.
“Vậy thì đi thôi.”

Lục Kiêu đứng lên, vừa nói vừa vươn tay ra với cô.
Ôn Huyền không vạch trần anh, chỉ cười không nói gì nữa.

Cô đưa ra yêu cầu như thế, chỉ cần là đàn ông thì đều không thể từ chối được, cho dù người đó là Đội trưởng Lục lạnh lùng nghiêm túc.

Sau khi Lục Kiêu dọn rác xong, Ôn Huyền đi theo anh tới chỗ ở. Từ đây tới đó cũng có một đoạn, Ôn Huyền cầm tay anh bước đi trên bờ biển.