Thẩm Mộc nói một câu ngắn gọn dứt khoát: “Đằng sau anh để đồ rồi, kchỉ ngồi được một người thôi.”
Vừa nói, anh vừa mở cửa xe rồi đẩy cô vào trong. Nghe vậy, lông mày của Lý Tại Quân khẽ giật giật.
Thứ sáu nào cô cũng ngồi xe về nhà, anh thì tiện đường lái xe tới cổng trường cô?
Có ma mới tin! Tay anh đặt lên vô lăng. Lúc khởi động xe, anh không nhịn được bật cười: “Cô gái, tôi già lắm hả?”
Nghe vậy, Đồng Nhạc “hơ” một tiếng, sau đó lúng túng nói: “Không không không, sao lại già được! Chủ đẹp trai lắm, nhưng chỉ là bố của Quân Quân, cháu cùng thế hệ với Quân Quân, phải gọi chú là chú mới đúng mà.”
Thẩm Mộc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô gái trên ghế phụ, anh cười nói: “Không sao, tôi không phải bố ruột của cô ấy. Cô gọi tôi là anh thôi, tôi họ Thẩm.” Đùa gì hả? Ghế phụ không để cô ncgồi thì còn cho ai ngồi nữa?
Thẩm Mộc đóng cửa lại rồi vòng qua mui xe.
Sau một loạt hành động, một bên áo khoáca của anh bị dính nước mưa. Nghe vậy, đôi mắt của Lý Tại Quân trở nên sâu hơn.
Cô mặc áo hoodie nên khuôn mặt trông càng nhỏ nhắn và trắng nõn hơn. Nhưng lúc này vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, khiến người ta không biết cô đang nghĩ gì.
Thẩm Mộc vừa lái xe, vừa đánh mắt nhìn sang ghế phụ, mỉm cười nói: “Tôi không nói với cô ấy, chỉ tiện đường lái xe tới đây rồi trùng hợp thôi.” Cô khẽ hừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đồng Nhạc thì vui mừng ra mặt: “Woa, thể thì trùng hợp thật.”
Nói đến đây, Đồng Nhạc nhích lại gần, vẻ mặt hóng hớt: “Anh Thẩm, thực ra em có một câu muốn hỏi anh.”