Cô vô thức nắm chặt bàn tay, nỗi lòng phức tạp khó tả. Thì ra anh tới xem mắt thật.
Lý Tại Quân khẽ 2mím môi, mọi thứ trước mắt như nhòe đi. Cuối cùng, cô cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên. Người phụ nữ trung niên cười nói: “Tổng Giám đốc Thẩm tuổi trẻ tài cao, có năng lực, lại quyết đoán, tiền đồ xán lạn. Được hợp tác với cậu mới là niềm vinh hạnh của tôi.”
Hai người tiếp tục đàm phán phương thức vận hành cụ thể liên quan tới kỹ thuật AR. Dưới tầng, Lý Tại Quân quay trở lại, phát hiện ra cô gái thực tập tóc dài kia đã quá chén, đôi má ửng hồng. Lúc ngồi xuống, cô cố tình ngồi cạnh cô ấy, muốn nhắc nhở cô ấy.
Những quản lý dự án lại hộ lên: “Tiểu Lý dị ứng với cồn, Tiểu Trần chịu khó mời Tổng Giám đốc Trương thêm ly nữa nhé.” Đó chẳng phải là hình ảnh cô muốn nhìn th7ấy sao?
Anh nên tìm một cô gái ưu tú giống như anh, chứ không phải một cô nhóc chưa trải sự đời, chẳng biết gì cả, đó là sự thật. Hôn 7nhân không phải trò đùa, mà cô lại chẳng thể giúp được gì cho anh. Lý Tại Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, trên môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Thực ra, cô thường xuyên nhớ tới nụ hôn bất ngờ ấy. Có thể với anh nó chẳng là gì cả, nhưng đối với cô, nó như một cách phá vỡ sự cấm kỵ nào đó. Nhưng từ giờ trở đi, cô thật sự không cần nghĩ tới nó nữa.
Lý Tại Quận hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, đi ra ngoài rồi cúi đầu xuống tầng dưới. Chắc là anh không nhìn thấy cô đâu. Chỉ có điều, Lý Tại Quận thật sự không biết trong lúc cô xuống dưới, một ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô.
“Sao hả Tiểu Thẩm? Cậu thấy kế hoạch hợp tác AR này thế nào?” Một giọng nữ vang lên.