Hiển nhiên đối với cô ấy, mười ngàn này không ph1ải là một con số nhỏ. Giành được mối làm ăn này còn có mười ngàn nữa... Dưới cơn say ngà ngà, ngọn lửa trong bụng bùng lên. Lý Tại Quân đứng bật dậy, tạt thẳng ly rượu vào mặt ông ta rồi mắng to: “Lão già biến thái, lưu manh, tay ông đang đặt ở đâu thế hả?”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trước tiếng quát ấy, ai nấy đồng loạt nhìn sang. Nói đến đây, ông ta nhìn sang quản lý dự án của bọn họ: “Công ty của các người mong hợp tác bằng cách này hả?”
Dứt lời, ông ta lau mắt, đứng lên định bỏ đi. Trong lúc cô gái kia chuẩn bị cầm lấy ly7 rượu trắng, Lý Tại Quân không nhịn được, bước tới giật lấy ly rượu, miễn cưỡng cười nói: “Cô ấy không uống được nữa, để tôi2 uống thay cô ấy. Mong hôm nay Tổng Giám đốc ăn uống vui vẻ.”
Dứt lời, cô ngửa đầu uống cạn. Anh vẫn tới xem mắt, đồ lừa đảo!
Cô không nên có bất kỳ một suy nghĩ nào, nhưng vì sao anh nhất định phải trêu chọc cô? Lý Tại Quân chưa uống rượu trắng bao giờ, chỉ một ly là đã chuếnh choáng rồi.
Lúc này, thấy bàn tay múp míp của vị khách kia đặt lên phần đùi đi tất chân của cô gái tóc dài, người khác còn chưa kịp giật mình, cô đã nổi giận trước. Chất lỏng cay đ0ắng chảy vào cổ họng, khiến cả người cô trở nên nóng rực. Thì ra đây chính là hương vị của rượu mạnh. Rõ ràng nó cay và khó uống như thế, nhưng giờ khắc này cô lại uống cạn sạch, chỉ ho nhẹ hai tiếng rồi đặt ly và ngồi xuống.
Cô cảm thấy cổ họng như thiêu đốt, dạ dày cũng sôi lên, nhưng không biết vì sao vẫn không át được cảm giác phức tạp trong lòng mình.