Khó chịu quá. Càng lúc càng khó chịu.
Là bởi vì uống rượu sao? Đầu cô nặng như trì, cơ t1hể nóng ran, như có những con côn trùng đang bò qua bò lại. Cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Bị cô chặn họng, Thẩm Mộc im lặng, không 2tự chuốc cái bực vào người nữa. Lúc khởi động xe, thầy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, anh bèn ngả người tới. Cảm nhận hơi thở nam tính phả vào mặ7t, lông mi của Lý Tại Quân run run, lúc này mới từ từ mở mắt ra, nhìn người đàn ông ngay trước mặt. Anh có bề ngoài tuấn tú, chắc chắn là không 7thiếu phụ nữ, lại còn tuổi trẻ tài cao, kiểu gì cũng có quyền được ưu tiên lựa chọn bạn đời.
Trên gương mặt anh thấp thoáng nét phong lư2u lười biếng, sống mũi cao thắng, nhưng bờ môi lại rất mỏng, là kiểu đàn ông bạc tình như người ta vẫn thường nói.
Cô biết mình không có0 tài cán gì, vậy nên không dám chạm vào, nhưng anh lại xuất hiện trước mặt cô hết lần này tới lần khác, từng bước xâm chiếm lãnh địa của cô. Anh...
Anh đang...
Cảm giác tê dại truyền tới. Thẩm Mộc nhắm mắt lại, lông mi cụp xuống. Lông mi anh vừa dài vừa dày, gần như sắp quẹt lên mi mắt cô. Đồ tồi! Anh là đồ tồi!
Cô biết mình không phải là đối thủ của anh, nhưng giờ phút này, cảm nhận được hơi thở của anh, nhìn vào cánh môi hồng nhạt của anh, vì sao cô lại muốn... hôn anh đến thế?
Cổ họng của Lý Tại Quân trượt một cái. Cô bất giác nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế bản thân. Trong người cô như đang rực lửa, cô vẫn còn nhớ nhiệt độ lành lạnh trên người anh, nó làm cô mê say. Còn chưa dứt lời, miệng cô lại bị chặn.
Lý Tại Quân đỏ mặt, trợn tròn mắt nhìn anh.
Lần này, anh trực tiếp tách hai hàm răng của cô ra. Lý Tại Quận phản ứng lại, lập tức giãy giụa mãnh liệt. Nhưng được một lát, cảm giác vốn đang dập dềnh trong người bùng lên, như một dòng nước lũ cuốn trôi lý trí của cô.
Bắt đầu từ giây phút chủ động, dường như cô đã kích thích đến anh.
Tất cả đã không thể kìm nén được nữa.
Thế nhưng, là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, anh vẫn rất lý trí.
Đến khi buông cô ra, ánh mắt của anh sâu hơn, lồng ngực phập phồng, thốt ra mấy chữ “Nhóc lừa đảo.”
Lý Tại Quân siết tay chặt hơn, gần như muốn ghim sâu vào lòng bàn tay.