Cô muốn tìm một nơi 1để trút hết cảm xúc kìm nén trong lòng, cùng với sự bức bối chịu kia ra.
Cô vừa dứt lời, anh “ha” một tiếng: “Một mình em hả?”
Lý Tại Quân: “Thì sao?” Nhìn dáng vẻ càn quấy của cô, Thẩm Mộc bỗng nhớ tới chuyện lần trước, anh gặp được cô ở trong toilet nam của 7quán bar. Khuôn mặt anh trầm xuống, giống như bầu trời lúc sẩm tối. “Không về nhà thật hả?” Lý Tại Quân chỉ cảm thấy mình sắp bị t7hiêu cháy rồi. Cô bất giác giơ tay lên giật cổ áo, cố gắng kìm nén cảm giác bức bối lạ lẫm trong người.
“Được, muốn uống rượu đúng2 không? Anh đưa em tới một nơi.”
Dứt lời, anh khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chiếc xe hòa vào dòng xe tấp nập0. Thẩm Mộc lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. Liếc nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình, Lý Tại Quận sửng sốt, khuôn mặt đỏ rực ngạc nhiên nhìn anh: “Anh... anh gọi điện thoại cho anh tôi làm gì?”
Đúng thế, tên hiển thị trên màn hình là Lục Kiêu.
Thẩm Mộc nhìn cô nhưng không nói gì. Chỉ một lát sau, cuộc gọi được kết nối. Nhóm Lục Kiêu cũng mới đi cứu trợ trên biển về, anh đang dẫn Ôn Huyền ra ngoài ăn thì Thẩm Mộc gọi tới. “A lô, có chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mộc vang lên. Lý Tại Quân không ngờ là Thẩm Mộc lại nói thẳng ra như thế với anh mình, hơi thở của cô chững lại.
ở đầu bên kia, có vẻ như Lục Kiều hơi do dự một lát rồi mới nói gì đó với Thẩm Mộc. Thẩm Mộc đột nhiên cong môi cười: “Được, tôi có thể hy sinh một buổi tối để trông chừng cô ấy.” Trước khi tắt máy, Lục Kiêu vẫn nghiêm túc nhắc nhở: “Thẩm Mộc, mặc dù tôi rất tin tưởng cậu, nhưng tôi vẫn phải nói rằng, cậu đừng có tư tưởng gì đến em gái tôi.”