Nhìn hành động đột ngột ấy của Lý Tại Quân, Thẩm Mộc giật nảy mình. Sau đó, phản ứng đầuk tiên của anh là nhìn ra ngoài cửa xe, xem có camera ở đầu không.
Lý Tại Quân nhoài lên người anh, ôm lấy cổ anh.
Anh đóng cửa xe và khóa xe lại.
Sau đó, anh mới đưa tay ôm lấy cô, còn cô thì ôm lấy eo anh, dựa vào bả vai của anh, hơi thở nóng rực phả vào cổ anh. Cảm giác ấy ngựa ngứa, như có một chiếc lông đang quệt vào.
Người đàn ông cao một mét tám mấy ôm một cô nhóc nhỏ nhắn, vốn dĩ cô đã rất xinh xắn rồi, trông qua còn tưởng là đang ôm con gái thật.
Bọn họ vào thang máy lên chung cư. Chỉ có điều lúc ở trong thang máy xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, thậm chí đối với Thẩm Mộc, chuyện ấy còn khiến anh khá lúng túng. Anh ôm cô vào thang máy, được nửa đường thì có người vào thang máy, còn cô thì rúc trong lòng anh, không chịu để yên, còn cắn cổ của anh, động tác càng lúc càng quá đà, thật sự khiến anh phải nghiên răng. Người bên cạnh liếc mắt nhìn sang liên tục. Cuối cùng, Thẩm Mộc đành phải cúi đầu cô vào ngực mình, dùng tay che cho cô, không để người ta nhìn thấy mặt cô. Đây chính là dáng vẻ của cô sau khi say sao? Thật là!
May mà tối nay gặp anh, chứ nếu gặp phải một người đàn ông nào khác, anh không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Càng nghĩ, nỗi lòng của Thẩm Mộc càng thêm phức tạp. Sau khi vào trong căn hộ của mình, anh đóng cửa lại, đặt cô ngồi lên cái bệ ở khu vực huyền quan, tiếp đó là cúi người xuống cởi giày ra cho cô.
Dép lê của anh quá lớn, cô đi không vừa, thế là Thẩm Mộc bế cô tới thẳng phòng ngủ. Đến khi mở miệng, giọng anh như đang dỗ dành trẻ con: “Ngoan nào, em say rồi, tối nay không uống nữa được không? Ngủ sớm đi.”