Dường như có thứ gì đó phát nổ bên tai anh, khiến anh hoài nghi là mình nghe nhầm.
“Em nói gì cơ?” Sao anh không biết cô có tật xấu đá chăn như thế này?
Quả nhiên là một cô nhóc, Anh cúi người xuống, dùng khăn lau cái cổ và khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cô thì cau mày lẩm bẩm điều gì đó, hai chân đá loạn lên, làm chăn rơi xuống đất, có vẻ như rất nóng nực.
Mí mắt Thẩm Mộc lại giật giật, vội vàng đắp lại cho cô. Lý Tại Quân mặc chiếc áo dây màu xanh đen, làm tôn lên đầu vai mảnh khảnh trắng nõn.
Mái tóc ngắn rối loạn, che đi một nửa khuôn mặt cô. Cánh môi hồng nhạt như hoa đào, tản ra hơi thở của thanh xuân. Nhưng đến khi đi ra ngoài, cảnh tượng trong phòng khiến anh ngơ ngẩn.
Quần jean, áo sơ mi rơi đầy đất. Chân cố lộ hết ra ngoài.
Bình thường cô luôn mặc quần jeans nên không nhìn ra, nhưng bây giờ ở trên giường, sao trông chân cô dài thể? Vừa dài còn vừa thon nữa. Quả nhiên, anh và cô không thể bên nhau bình thường được.
Anh không tin cô cố tình như thế, dù sao cô cũng đang say. Nghe câu hỏi ấy, Lý Tại Quân nhắm mắt không nói gì.
Thấy cô như vậy, Thẩm Mộc nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh đẩy cô ngã ra giường, còn mình thì vào toilet, làm ướt khăn mặt để ra lau mặt cho cô. Còn có nơi nguy hiểm hơn nữa, Thẩm Mộc không dám nhìn, huyệt Thái Dương giật thình thịch.
Anh quay mặt đi, yết hầu căng cứng. Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm anh chặt hơn nữa, cọ cọ vào sau lưng anh. Giọng nói của cô không lạnh clùng như thường ngày, mà thêm phần mềm mại. Cô lặp lại một lần nữa: “Em muốn anh.”
Cô cứ thế ôm anh, nói ra câu ấy.
Thẩm Mộc: “...” Đậu xanh, anh đang nghĩ gì vậy!
Thẩm Mộc phiền muộn không thôi. Tiếng anh Thẩm” ấy khiến máu trong người anh như đông lại.
“Tiểu Quân?”
Anh nhìn cô với vẻ khó tin.