Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “1Ôn Huyền, trên thế giới này, mỗi giây mỗi phút đều có thể có những sinh mệnh ra đi, cũng có những sinh mệnh mới chào đời. Chúng ta ch2ỉ cần làm chính mình, không thẹn với lương tâm là được.”
Ôn Huyền gật đầu. Cô hy vọng cái chết của con cá voi này là 7một điều ngoài ý muốn.
Thế nhưng, chuyện xảy ra sau đó càng nằm ngoài dự liệu của cô hơn.
Buổi sáng, sau khi cá voi c7hết, dân bản địa đã mổ xẻ nó ra. Nếu để nó ở đó quá lâu, thức ăn trong cơ thể nó sẽ bị dịch dạ dày làm thối rữa. Quá trình phân giải 2đó sẽ sinh ra một lượng khí lớn, theo thời gian trôi qua, thân thể của cá voi sẽ ngày một trường lên, cuối cùng sẽ phát nổ. Thế nhưng không ai có thể ngờ được rằng đó chưa phải chuyện khiến người ta khiếp sợ nhất, mà chuyện khiếp sợ nhất là đến ngày hôm sau, lại có một con cá voi mắc cạn.
Chỉ có điều hình thể của con cá voi này nhỏ hơn, còn được phát hiện ra từ sớm, nhờ sự cố gắng của mọi người, cuối cùng nó vẫn được trở lại với biển cả.
Giây phút ấy, mọi người reo hò ầm ĩ. Nhưng sau đó, Ôn Huyền lại hỏi một câu: “Vì sao cá voi lại liên tục mắc cạn như thế?”
Nghe thấy cậu ấy, David sửng sốt, có vẻ không ngờ là cô lại đột nhiên đặt ra câu hỏi này.
“Chuyện này... Cũng đúng, sao lại xảy ra chuyện mắc cạn trong hai ngày liên tiếp nhau như thế?” David nhìn Elen, Elen xòe tay nhíu mày, dáng vẻ rất khó hiểu.
“Có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cá voi là động vật bầy đàn, một con bị mắc cạn, rất có thể con khác cũng nghĩ quẩn mắc cạn theo.”
Nghe thế, Ôn Huyền sững người, đánh mắt nhìn sang Người vừa lên tiếng có mái tóc dài buộc cao gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt dịu dàng trắng nõn, cũng chính là Nguyễn Nhất Nhất.
Ôn Huyền nhìn cô ta, trong mắt hiện lên nét phức tạp.
Dù sao, khá lâu rồi cô không tiếp xúc với cô ta, hơn nữa qua lời kể của Lục Kiêu, cô còn biết người mà cô ta thích chính là mình.
Cô hối hận vì lúc ở Khả Khả Tây Lý đã đồng ý ngủ chung với cô ta. Tuy rằng cô cảm thấy tất cả đều bình thường, nhưng ai biết cô ta có làm gì có hay không.