Phía sau, ở vị trí cách cô một đoạn, Nguyễn Nhất Nhất đang đứng đó nhìn cô, mái tóc dài xõa tunkg. Nguyễn Nhất Nhất nhìn cô, mỉm cười bước tới.
Bên cạnh còn có thể quay phim và trợ lý, Ôn Huyền quyết địanh đi về phía cô ta. Cô không tin cô ta dám nói thẳng ra.
Nhưng điều khiển có kinh ngạc là Nguyễn Nhất Nhất lại nhìn cô rồi nói: “Chuyện tôi thích cô đó.” Trong mắt cô ta ẩn chứa điều gì đó rất khó diễn tả.
Hiển nhiên, Lục Kiêu không có ở đây nên cô ta tới tìmc cô. Giọng nói của cô ta rất ôn hòa, thậm chí còn có cảm giác tùy ý, nhưng tầm mắt nhìn Ôn Huyền lại rất sâu xa.
Cả người Ôn Huyền cứng lại. Nhưng cô không phải người chưa trải sự đời, chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn cô ta và nói: “Chắc cô cũng biết tôi là một ngôi sao nổi tiếng nhỉ? Từ trẻ con ba tuổi cho đến các cụ già tám mươi đều thích tôi, vậy nên...”
Nói đến đây, nụ cười của cô thêm phần trào phúng: “Cô đã là gì hả?” Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, Nguyễn Nhất Nhất có thể làm gì có được sao?
Ôn Huyền đi tới, nhìn lướt qua mu bàn tay của cô ta: “Có chuyện gì à?” Nguyễn Nhất Nhất nhìn cô, đôi mắt lóe lên, giơ mu bàn tay bị thương lúc trước ra, cười nói: “Có phải cô đang lo lắng cho tôi không?” Ôn Huyền gằn từng chữ một. Rốt cuộc nụ cười ôn hòa trên mặt Nguyễn Nhật Nhất dần dần biến mất. Cô ta nhìn Ôn Huyền, đôi mắt đậm màu ngày một u ám hơn. “Ôn Huyền, cô biết tình cảm của tôi không phải kiểu thích đó mà.”