Ôn Huyền nhìn chăm chú vào quả cầu thủy tinh ấy.k Nó có màu xanh đậm, bên trong có một chú cá voi tí hon, xung quanh lấp lánh như đáy biển. Sắc mặt của Ôn Huyền khá khó coi. Thấy cô đẩy Nguyễn Nhất Nhất, trợ lý chỉ nghĩ là bọn họ cãi nhau, vậy nên không dám ho he gì cả.
Ôn Huyền nhìn vào mặt biển, tàu mà nhóm David tìm được sắp tới nơi rồi, lúc này đã loáng thoáng nhìn thấy bóng bọn họ. Điều khiến cô ngạc nhiên là bình thường du khách tới đây luôn ăn mặc mát mẻ, quần short, áo ba lỗ, hoặc là áo thun.
Trên chiếc tàu vừa rồi có hai người mặc vest, trông không giống người tới đây du lịch nghỉ phép. Ôn Huyền nhíu mày lại. Vậy nên cô chỉ có thể làm ra hành động lạnh lùng vô tình ấy.
Cô làm thể là để cô ta thấy rõ suy nghĩ và sự lựa chọn của cô. Một người đàn ông trong số đó trông rất quen, có mái tóc màu vàng, cô đã gặp ở đầu rồi nhỉ?
Ngoài ra, cô còn nhìn thấy mấy người đàn ông nữa. Đừng nói là có Lục Kiêu, cho dù không có Lục Kiêu thì cô cũng sẽ không chấp nhận cô ta.
Cô ta điên rồi sao? Ôn Huyền thật sự không hiểu, sao cô ta lại nói ra vào lúc này. Cô vừa nhìn về phía trước vừa nói một câu: “Đừng nói chuyện vừa rồi với Đội trưởng Lục.”
Trợ lý: “...” Nếu nói trong lòng Ôn Huyền không có cảm xúc gì thì rõ là điều không thể, nhưng nhiều hơn là cảm xúc mâu thuẫn phức tạp.
Cô vốn tưởng rằng mình chỉ cần phớt lờ tâm tư của cô ta là được, không ngờ cô ta lại thẳng thừng như thể. Trong lúc Ôn Huyền đang chờ đợi trên bãi cát, một chiếc tàu lái ngang qua trước mặt cô.
Nước biển văng lên tung tóe. Trước khi đi, bờ môi cô ta mấp máy, chậm rãi nói một câu: “Thật khéo... Tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì...”
Câu nói ấy rất nhẹ, cuối cùng bị gió cuốn đi. Khi nhìn thấy người trên tàu, Ôn Huyền hơi sửng sốt.
Trên chiếc tàu vừa rồi có ba, bốn người. Dứt lời, cô xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Người đằng sau đứng đó rất lâu. Không biết bao lâu, cô ta mới xoay người rời đi. Người đàn ông tóc vàng đó...