Nhưng lúc này, Ôn Huyền chú ý tới một cái bóng ở1 trên mặt biển cách đó không xa.
Nhìn từ dưới lên trông nó như một con tàu rất lớn, nhưng phần đáy tàu lại khác với những con tàu b2ình thường. Ôn Huyền mím môi, ánh mắt phức tạp.
Liệu có phải hai con cá nhám voi hôm trước bị mắc cạn là vì chịu ảnh hưởng từ bọn họ không?
“Chúng ta rời khỏi đây trước đi.” Sóng siêu âm của nó phải đạt đến một cường độ nhất định nên các sinh vật biển không thể sống ở đây được.
Nghe anh nói vậy, Ôn Huyền cũng đoán ra phần nào.
“Không biết người trên con tàu đó là ai, làm vậy với mục đích gì nữa.” Ôn Huyền và Lục Kiều xuống nước cắt lưới đánh cá cho nó. Nó vui vẻ vờn quanh bọn họ, đồng thời còn phát ra tiếng kêu thích thú.
Trạng thái của con cá heo này tốt hơn con gặp lúc trước nhiều, cảm giác bất an trong lòng Ôn Huyền mới từ từ vơi đi.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là sau khi con cá heo ấy kêu lên, một đàn cá heo nhanh chóng kéo tới, nhảy vọt trên mặt biển. Người đàn ông trung niên mặc vest thản nhiên nói: “Chưa chắc, có thể bọn họ chỉ nghĩ đây là một con tàu bình thường thôi.”
“Bất kể thế nào cũng phải theo dõi sát sao, không thể để hai tên thợ lặn ấy phá hỏng kế hoạch của chúng ta được.” Người đàn ông tóc vàng nói.
*** Sự thật cũng đúng là thể.
Lúc bọn họ nổi lên mặt nước, Ôn Huyền tháo ống thở oxy ra, thở gấp hỏi2: “Đó là cái gì?”
Vừa nói, cô vừa nhìn ra mặt biển phía xa xa. Lục Kiêu nói xong, hai người bơi về phía tàu.
Ôn Huyền định báo cáo tình huống này lên trên, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng sinh tồn của các sinh vật biển.
Nhưng cô không hề biết rằng cùng lúc đó, trong một không gian kín, có hai người đứng trước màn ảnh, trên màn ảnh là một bức ảnh mà thiết bị thăm dò chụp được. Hình như bên dưới được lắp thêm gì đó.
Ôn Huyền đang định nhìn kỹ hơn thì Lục Kiêu lại kéo cô rời khỏi đó.
7
Ôn Huyền không hiểu ra sao, nhưng thái độ của Lục Kiều rất dứt khoát.
Cô nghe theo anh rời khỏi đó, bởi vì cô biết có thể Lục K7iều đã nhận ra điều gì đó. Không biết từ lúc nào, ở vùng này xuất hiện một con tàu lớn 0như thế.
Trông nó như một con tàu mà các du khách hay dùng, nhìn từ bên ngoài thì không có điều gì khác thường cả.
Lục Kiều cũng nhìn chằm chằm vào con tàu đó: “Là máy thăm dò dưới biển. Nói chính xác hơn thì là loại máy thăm dò cao cấp.” Nhìn cảnh tượng ấy, Ôn Huyền cười với Lục Kiêu, rất khó để diễn tả được niềm vui của cô lúc này. “Ôn Huyền, chúng thích em lắm đấy.”
Nhìn những con cá heo đang nhảy nhót trên biển, Lục Kiêu trầm giọng nói.